VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 49

Người đó chớp chớp mắt nhìn hắn, đôi mắt đằng sau cặp kính trong veo và
đầy vẻ vô tội.

Nếu không vì hai lần... À không, thêm lần của hắn nữa là ba, nếu không vì
ba lần nhìn thấy tên nhóc này trộm đồ thì Thẩm Ngọc Thư nhất định cũng sẽ
bị gạt.

Hắn lạnh lùng nói: "Đương nhiên là tìm ví tiền, cái ví đó là của lão mập, lúc
nãy đã bị cậu móc mất."

"Ngài đang nói gì thế? Làm gì có ví tiền nào?"

Lúc nãy thì vẫn còn, chỉ có điều hiện giờ cái ví đã nằm dưới đáy biển rồi.

"So vói việc này thì... Ngài, ngài có thể đứng dậy không? Tôi sắp bị ngài đè
đến không thở nổi rồi."

Giọng nói ung dung vang lên cùng với hơi ấm phả ra bên tai, Thẩm Ngọc
Thư hơi đỏ mặt, vội vàng đứng thẳng dậy, kéo giãn khoảng cách với tên
trộm.

"Cậu sàm sỡ tôi hai lần trong cùng một ngày."

Tô Duy giữ nguyên tư thế dựa vào mạn thuyền, khóe miệng khẽ kéo lên:
"Nếu cậu thật sự thèm khát như vậy thì tôi cũng không ngại phải hiến dâng
đâu, có điều trước tiên cậu phải trả một khoản đủ lớn đã."

Lại thua một hiệp nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.