VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 48

"Đừng có nói rằng cho dù tôi có hóa thành tro cậu cũng nhận ra nhé, tôi có
thâm thù đại hận gì với cậu đâu?"

Người đàn ông mở miệng, chính là giọng nói mà sáng sớm nay Thẩm Ngọc
Thư đã nghe, chất giọng trong, ôn hòa, đầy từ tính và... còn có cả sự giảo
hoạt trong đó nữa.

Tên này quả là gian xảo, thế nên mới nói bắt trộm thì nhất định phải bắt
được tang vật.

Ánh mắt của Thẩm Ngọc Thư hướng về cái tay còn ở bên ngoài mạn thuyền
của tên trộm, hắn lao tới định cướp lấy.

Chỉ có điều hắn vẫn muộn một bước. Vào lúc Thẩm Ngọc Thư xông lên thì
bàn tay của người kia thả ra, hắn chỉ còn nhìn thấy chiếc ví lộn một vòng
trong không trung rồi rơi thẳng xuống dưới.

Thẩm Ngọc Thư vội thò đầu ra ngoài nhìn, biển đêm đen thẳm, nào còn thấy
bóng dáng của chiếc ví.

"Hơ hơ, ngài đang tìm gì vậy, ngài?"

Bên tai vang lên giọng nói lười nhác.

Thẩm Ngọc Thư định thần lại, bấy giờ mới nhận ra rằng mình chỉ chăm
chăm muốn giật lại đồ mà đè lên người tên trộm, vẫn là cái tư thế rất ám
muội kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.