VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 47

Bóng lưng rất quen thuộc, trong đầu Thẩm Ngọc Thư lóe lên một ý nghĩ,
hắn nhấc chân đuổi theo.

Đứa bé gọi với theo, không thấy hắn trả lời, đành phải cun cút chạy theo sau,
sóc con thấy vậy lập tức nhảy từ trên dây buồm xuống vai nó cùng đi.

Thẩm Ngọc Thư không gọi người thư sinh trói gà không chặt ngay mà giữ
một khoảng cách nhất định phía sau. Sau một lúc lượn lờ, tới một chỗ vắng
người cậu ta mới dừng lại tựa vào mạn thuyền, đưa tay ra ngoài.

Dựa vào chút ánh sáng yếu ớt, Thẩm Ngọc Thư nhận ra thứ người đó đang
cầm trên tay, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn chạy tới lớn tiếng nói: "Cậu
thường xuyên chơi trò ném đồ xuống biển thế này sao?"

Người thư sinh quay đầu lại.

Anh ta mặc một cái áo dài màu xanh, mái tóc hơi ngắn được chải gọn về
sau, trên mặt đeo đôi kính tròn gọng đen, dưới mũi còn để hai hàng ria mép.
Thoạt nhìn thì thấy không quen, nhưng Thẩm Ngọc Thư chắc chắn mình
không nhận lầm người.

"Cậu nhân viên phục vụ..." Sau khi ngắt quãng lại thêm vào: "Tên trộm."

Cậu ta nhìn trái nhìn phải, sau đó giơ tay lên chỉ chỉ vào mũi mình, như thể
hỏi xem liệu có phải Thẩm Ngọc Thư đang gọi mình.

Thẩm Ngọc Thư gắt lên: "Chính là cậu đấy, mặc dù cậu đã hóa trang nhưng
tôi nhớ rõ hình dáng phía sau của cậu, cho dù cậu có..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.