VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 45

Lão mập thấy vậy càng điên tiết, không còn cách nào khác đành phải chìa
vết thương ở cổ tay ra cho Thẩm Ngọc Thư xem.

"Tôi bị cắn đây này, tìm bác sĩ khám bệnh tốn nhiều tiền lắm đấy. Cậu bảo
thằng nhãi ấy trả tiền bồi thường thì chuyện này coi như xong."

Đứa bé nhỏ như vậy, làm sao có tiền trả lão được chứ? Hơn nữa vết thương
cùng lắm cũng chỉ trầy mất tí da bên ngoài, rõ ràng là muốn bắt chẹt người
ta.

Thẩm Ngọc Thư quay sang thằng bé, đôi mắt nó ngân ngấn nước, nhìn càng
tội nghiệp. Bị lão mập trừng mắt nhìn, nó sợ rụt người lại trốn ra sau lưng
hắn, lắp ba lắp bắp nói: "Chúng... chúng cháu không cố ý ăn trộm đâu, cháu
đói quá, Củ Lạc cũng đói quá, cháu thấy bọn họ định vất bánh đi mới lấy
trộm một cái..."

"Thằng ranh kia mày còn dám nói linh tinh hả?"

Lão mập chỉ vào mặt thằng bé mà chửi, nếu không có Thẩm Ngọc Thư chắn
đằng trước thì có lẽ lão đã vung tay lên rồi.

Thẩm Ngọc Thư không muốn mất thời gian với loại người vô lại này, hắn
rút trong túi ra mấy tờ tiền, nói: "Đây là tiền thuốc men, đừng làm khó nó
nữa."

"Có tí này thôi sao? Vết thương của tôi phải chữa rất lâu đấy..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.