VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 44

Nghe thấy Thẩm Ngọc Thư nói vậy, lão mập trợn mắt gào lên: "Trẻ con thì
sao? Trẻ con ăn trộm thì không phạm pháp à?"

"Nó ăn trộm gì của ngài?"

"Một cái bánh quy."

Vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều ồ lên lão vội vàng giơ hai ngón tay
lên: "À không, là hai cái, hai cái."

Thẩm Ngọc Thư còn chưa nói gì thì trong đám đông đã có người không chịu
nổi nữa: "Xòi, có hai cái bánh con con, có cần phải đuổi đánh nó thế
không?"

Lão mập bị nói cho muối mặt, quay ra hét lên với bọn họ: "Hôm nay nó án
trộm bánh, nói không chừng ngày mai sẽ trộm ví tiền! Không dạy cho nó bài
học thì đồ của các người cũng sẽ bị trộm mất cho mà coi, các người nhìn
đấy, nó còn bảo đồng bọn cắn tôi nữa."

Vừa nói vừa hào phóng chìa chỗ vừa bị sóc cắn cho mọi người xem, đáng
tiếc chẳng ai thèm để ý, mọi người còn đang bị thu hút bởi cảnh đồng bọn
của lão chui lên nhảy xuống tìm bắt con sóc.

Mấy gã đó người ngợm chắc nịch, vậy mà lại chẳng làm gì nổi một con sóc.
Tưởng chừng tóm được đến nơi thì "vù" một cái, con sóc lại lách qua khe hở
chạy mất, mọi người xem đến cuối cùng đều thi nhau huýt sáo hoan hô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.