VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 42

Có kịch hay, rất nhiều hành khách hiếu kỳ đã chạy ra khỏi phòng ăn để xem,
Thẩm Ngọc Thư cũng ra theo.

Đứa bé không chạy được bao xa thì đã bị bắt lại, dẫn đầu là một người đàn
ông mặc đồ truyền thống béo phịch, ông ta dồn đứa bé vào một góc mạn
thuyền, chỉ tay vào mặt nó chửi: "Thằng ranh con khốn kiếp này, mày chán
sống rồi hả? Lại dám ăn trộm đồ của tao!"

Thằng bé chừng bảy tám tuổi, trên đầu đội một cái mũ lưỡi trai nhìn không
ra vốn dĩ màu gì, quần áo bẩn thỉu vá chằng vá đụp, có điều khuôn mặt lại
tròn trịa, cặp mắt vừa to vừa sáng. Nếu đuọc tắm rửa sạch sẽ, có lẽ cũng là
một đứa trẻ rất đáng yêu.

Bị cả một đám người vây lấy, thằng bé rất sợ hãi, nó ra sức lùi ra phía sau,
lão mập túm lấy cổ áo lôi nó lại nói với tuần bộ: "Chính là thằng nhãi con
này, mau bắt lấy nó!"

Mấy tay tuần bộ đứng im, có lẽ thấy vụ này không có màu mè gì nên so với
việc bắt người, xem kịch vui còn thích hơn.

Lão mập thấy thế cuống lên, túm lấy thằng bé lôi về phía tuần bộ.

Thằng bé không chọi được với lão, tưởng chừng như sắp bị lôi đi đến nơi thì
bỗng nhiên lão mập rú lên, một thứ gì đó nhỏ xíu xuyên qua đám người
nhảy lên tay gã cắn một miếng đau điếng, sau đó lại nhanh như cắt nhảy lên
mạn thuyền, leo lên dây buồm.

Lão mập ôm lấy cổ tay áo kêu lên, thằng bé định nhân cơ hội chạy trốn thì bị
đồng bọn của lão giữ lấy không buông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.