VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 43

Có điều sự chú ý của mọi người đều đã chuyển sang cái thứ nhỏ nhỏ vừa
mới xuất hiện.

Hóa ra đó là một con sóc, nó nhỏ hơn nhiều so với những con sóc bình
thường khác, sau khi đứng vững trên dây buồm còn nhe răng ra với lão mập
như trêu tức.

Bộ dạng hài hước của nó khiến mọi người cười ồ lên. Hiếm lắm mới gặp
chuyện hay, những người thích hóng chuyện vây tới càng lúc càng đông, lão
béo không chịu nổi mất mặt, thấy tuần bộ không giúp thì đành phải hô đồng
bọn bắt lấy con sóc, bản thân thì xắn tay áo lên, vung tay định tát thằng bé.

Sóc nhỏ bị đuổi phải chạy tứ tung, không còn giúp thằng bé được nữa, cái
tát của lão mập sắp giáng xuống đến nơi thì có người giữ tay lão lại.

Lão mập ngước mắt lên nhìn, thấy đó là một người đàn ông mặc âu phục rất
cao, tay cũng rất khỏe. Cổ tay lão vừa bị con sóc cắn, giờ lại bị tóm lấy, đau
đến nhăn nhúm cả mặt mà không sao giằng ra được.

"Mày... Mẹ kiếp..." Lão mập định văng tục nhưng thấy khí thế của người
đàn ông, đành phải đổi giọng: "Cậu muốn thế nào?"

"Có chuyện gì thì bình tĩnh nói chuyện, động tay động chân không phải là
hành vi văn minh lịch sự, nhất là lại đối với một đứa trẻ con." Thẩm Ngọc
Thư buông tay ra nói.

Thực ra hắn cũng không muốn bao đồng lo chuyện thiên hạ, nhưng quả thật
không chịu nổi cảnh mấy người lớn to xác lại đi bắt nạt một đứa bé con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.