VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 60

"Họ gì?"

"Ưm... Em không biết, chỉ nhớ là ông nội gọi em như vậy thôi."

"Ông nội em đâu?"

"Ông biến mất rồi."

"Biến mất rồi?"

"Đúng vậy, ông nội rất dữ, nhưng ông cũng dắt em đi ăn những món rất
ngon, còn mặc cho em quần áo rất đẹp nữa. Sau đó ông đưa em đến một căn
nhà rất lớn, bảo rằng sau này em sẽ ở đó. Đến lúc em ngủ dậy thì ông đã
biến mất rồi. Em chạy ra ngoài tìm ông, ai ngờ bị người ở đó phát hiện, họ
rất hung dữ nói rằng nếu bắt được sẽ đánh gãy chân em, em trốn trong một
cái tủ lớn, khi tỉnh lại thì đã thấy mình ở trên thuyền rồi."

"Vậy ngoài ông nội ra thì em còn người thân nào khác không?"

"Chuyện trước kia em đều không nhớ nữa, em chỉ nhớ vừa tỉnh lại đã thấy
ông nội, ông còn bắt em uống một loại thuốc cực kỳ cực kỳ khó uống nữa.
Em không muốn uống, nhưng mà không uống sẽ bị bỏ đói."

Những gì Trường Sinh nói cũng coi như là có đầu có đuôi, cả Thẩm Ngọc
Thư và Tô Duy đều đã hiểu được đại khái.

Thằng bé này chắc là đã bị bọn buôn người bắt cóc đem bán, sợ nó nhớ
được chuyện trước kia nên không ngừng bắt nó dùng thuốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.