VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 61

Ngôi nhà lớn mà nó nói chắc là chốn lầu xanh chơi bời nào đó, may mà trốn
được ra ngoài, may mà trốn trong tủ hàng mới được đưa lên trên tàu như thế
này. Kỳ lạ là thằng bé phát âm rất chuẩn, không giống khẩu âm của người
vùng này, không thể đoán được quê nó ở đâu.

"Vậy còn thú cưng của em thì thế nào?"

"Anh nói Củ Lạc à? Em gặp nó ở trên thuyền đấy, chúng em sống cùng
nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, có đồ ăn cũng cùng chia. Nó
thông minh lắm, thông minh cực kỳ cực kỳ luôn."

Trường Sinh nói đầy tự hào, đưa tay lên vuốt vuốt đầu sóc con.

Tô Duy đột nhiên phát hiện ra đồ án trên đĩa của sóc con đã biến mất hết, lại
nhìn thấy cái túi của Trường Sinh phồng lên, hóa ra không biết nó đã chuyển
đồ ăn sang đó từ lúc nào.

Con sóc dài có hơn chục phân, nhìn hoa văn và màu sắc của bộ lông thì có lẽ
là sóc chipmunk.

Nhóc con nhìn có vẻ rất nhanh nhạy, Tô Duy vuốt vuốt đuôi nó, có lẽ cũng
biết là bữa ăn này do ai mời nên không dữ dằn như với lão mập, thậm chí
còn lắc lắc cái đuôi, làm ra vẻ rất đáng yêu.

Vì lý do nghề nghiệp, Tô Duy không có điều kiện nuôi thú cưng nên rất có
hứng thú với mấy động vật nhỏ kiểu này, nói: "Hóa ra là Củ Lạc Chan ư?"

"Không phải là Củ Lạc Chan, là Củ Lạc."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.