VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 63

Tô Duy hỏi xong bèn tựa người vào ghế nhìn Thẩm Ngọc Thư, ý hỏi đứa bé
này phải làm sao?

Trường Sinh cũng đã ăn xong, ợ một cái rồi nơm nớp nhìn cả hai.

Cuộc sống lưu lạc khiến nó hiểu rằng phải biết quan sát sắc mặt người khác,
thằng bé hiểu được tình hình hiện giờ của mình, ăn bữa nay lo bữa mai cũng
còn tốt, đợi đến khi tàu cập bến, đến vé cũng chẳng có thì chỉ còn cách phó
mặc số phận cho ông trời thôi.

Thẩm Ngọc Thư không nói gì, chỉ nhìn lại Tô Duy, cậu chìa hai tay nhún
vai.

"Chuyện này đừng có hỏi tôi, tôi không làm công tác từ thiện đâu."

"Nó chỉ là đứa bé, đã có duyên gặp thì cũng phải nghĩ cách đưa nó về nhà
chứ?"

"Cậu có thời gian thì đưa đi, tôi phụ trách vé tàu cho nó, coi như đã làm
được một việc thiện rồi."

Thẩm Ngọc Thư không hiểu cậu ta nói gì, có điều có một câu hắn hiểu, đó là
Tô Duy sẽ không giúp.

Hắn lẽ ra không nên đặt hy vọng vào một tên trộm, loại người này nên cho
vào ngục chứ không nên để tự tung tự tác bên ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.