VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 65

Thư đều hiểu, nhưng hiểu và chấp nhận lại là hai chuyện hoàn toàn khác
nhau.

Bữa tối đã xong, Tô Duy đứng dậy cầm theo bức tranh chân dung của mình
cáo từ, Thẩm Ngọc Thư không níu giữ mà nói: "Xin hãy trả tiền."

"Trả tiền gì?"

"Tiền ăn."

"Ơ? Tôi nhớ rằng lúc nãy ai đó nói rằng sẽ mời mà."

"Đúng vậy, tôi mời, cậu trả tiền." Nhìn thẳng vào mắt Tô Duy, Thẩm Ngọc
Thư nói rõ từng chữ: "Bởi vì ví của tôi đang trong tay cậu."

"Cậu có chứng cứ không?"

"Không có, cho dù có thì chắc cũng đang dưới đáy biển rồi, có điều tôi tin
vào phán đoán của mình, cậu là kẻ trộm, điều này không có gì phải nghi
ngờ."

"Nói chuyện thì cũng cần bằng chứng chứ?"

"Trong lòng tôi biết rõ là được rồi." Thẩm Ngọc Thư lại nói: "Thế nên cậu
trả tiền."

Tô Duy nhún vai, thật là một người đàn ông khó thuyết phục, hơn nữa mức
độ khó thuyết phục còn hơn cả Thẩm Ngạo nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.