VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 64

Thẩm Ngọc Thư nói bóng nói gió với Trường Sinh: "Cho dù thế nào thì em
cũng không nên án trộm, trên thế giới này mọi người đều phải tự lực cánh
sinh, làm trò ữộm cắp cho dù có thành công nhất thời thì cuối cùng cũng sẽ
bị người đời khinh bỉ."

Phía đối diện vang lên tiếng ho, Tô Duy đang uống trà thì nghe thấy hắn nói
vậy, bụm miệng ho sù sụ vì sặc.

Trường Sinh nhìn cậu, lại nhìn Thẩm Ngọc Thư, cất giọng đầy tội nghiệp:
"Em xin lỗi, em biết ăn trộm là xấu, sau này em sẽ không vậy nữa. Anh giúp
em với."

Tô Duy ngừng ho, nghiêm mặt nói: "Không, cướp đêm là giặc cướp ngày là
quan, trên đời này mỗi người đều đang ăn trộm một thứ gì đó. Có người
trộm danh, có người trộm lợi, thế nên chuyện gì cũng có tính hai mặt của nó,
không có đúng sai tuyệt đối, xem thứ em trộm là gì thôi."

Trường Sinh nghe không hiểu, trên mặt đầy vẻ ngơ ngác, Thẩm Ngọc Thư
bực mình nói: "Cậu nói thế là ngụy biện."

"Thường thì những gì được truyền tụng nhiều đều là những ngôn luận kiểu
thế, nhất là trong thời đại này."

Thẩm Ngọc Thư không phản bác gì nữa, vì hắn biết những gì Tô Duy nói
đều là sự thật.

Trong thời đại đầy biến động này, những kẻ địch mạnh mọc lên khắp nơi,
chiến tranh loạn lạc không dứt, kẻ thủ đoạn thì thăng quan tiến chức vù vù,
còn người chính trực lại bị chèn ép, đả kích. Những đạo lý này Thẩm Ngọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.