VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 62

"Chan là cách người hiện đại... người quê anh gọi những động vật dễ
thương, không phải là đồ ăn đâu."

(Chan: Hậu tố "chan" trong tiếng Nhật, thường được dùngđể thể hiện người
nói đang gọi một người mà mình quý mến. Thông thường, chan đượcsử
dụng cho trẻ sơ sinh, nhi đồng, ông bà và các bé gái. Ở đây người Trung
Quốcđã chuyển "chan" trong tiếng Nhật thành "jiang" trong tiếng Trung để
đọc cho dễ,mà "jiang" trong tiếng Trung có nghĩa là "tương")

"Anh Tô Duy, thế thì cũng có người gọi anh là Tô Chan ư?"

"Em thật là thông minh, vừa nói đã hiểu ngay, có điều cho đến thời điểm
hiện tại, vẫn chưa có ai gọi anh như vậy cả.".

Cậu bị gọi nhiều nhất là "tên lừa đảo khốn kiếp", chẳng có tí liên quan nào
đến dễ thương cả.

Thẩm Ngọc Thư nghe bọn họ nói chuyện lại quan sát Tô Duy, nghĩ xem quê
của tên này ở đâu, có dân tộc nào mà tóc có hai màu xanh lục và lam không
nhỉ?

Hắn nghĩ rất lâu cũng không tìm được đáp án, du học châu Âu hai năm,
cũng được coi là đi nhiều học rộng rồi, vậy mà chưa từng gặp qua người nào
có màu tóc này chứ đừng nói đến cách hành xử và mấy thứ trang sức kỳ lạ
kia.

Chính vì thế, đối với Tô Duy, ngoài việc rất ghét hành vi trộm cắp của cậu
thì Thẩm Ngọc Thư còn cảm thấy rất hiếu kỳ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.