VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 97

phải phá án trong một thời gian ngắn, nếu không giáng chức hay giáng
lương, tùy bọn con chọn."

Ba người đang nói chuyện thì Tạ Văn Phương từ ngoài đi vào, khó chịu cằn
nhằn: "Sao nói chuyện gì mà mãi không hết thế? Ngọc Thư vừa mới về đến
nhà, để cho nó nghỉ ngơi đã. Cha con hai người làm gì thì làm đi, đừng có
ngồi đây nữa."

Chủ nhà đã lên tiếng, cha con Lạc Chính cũng không dám nói gì thêm,
nhanh chóng dọn dẹp bát đĩa, Thẩm Ngọc Thư định giúp thì bị Tạ Văn
Phương ngăn lại, bắt về phòng nghỉ trước, ở đây đã có bà lo.

Thẩm Ngọc Thư chúc mọi người ngủ ngon rồi đi về phía gian nhà đối diện.
Lúc này trời mưa to hơn, cũng may hai gian nhà gần nhau, chỉ mấy bước là
qua. Hắn đứng ở cửa nhìn lên nóc gian nhà chính.

Trên đó tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì con mèo ban nãy cũng chẳng
biết đã chạy đi đâu mất, Thẩm Ngọc Thư chau mày, đẩy cửa bước vào trong.

Lúc nãy trong khi nói chuyện, hắn cứ có cảm giác mình bị nhìn trộm, hơn
nữa kẻ nhìn trộm còn ở ngay gần đấy. Trước giờ hắn vẫn luôn tin vào trực
giác của mình, nhưng lần này trực giác hình như đã sai, trời mưa to thế này,
ai lại đi dòm ngó hay nghe lén làm gì.

Mà nhà hắn cũng chẳng có gì đáng để dòm ngó đúng không?

Chương 4: Hợp tác phá án

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.