VIÊN TƯỚNG CỦA ĐẠO QUÂN CHẾT - Trang 184

CHƯƠNG KHÔNG ĐÁNH SỐ

XƯA kia có một viên tướng và một ông linh mục đi chu du thiên hạ.

Không, họ không đi chu du thiên hạ đâu. Họ đi nhặt hài cốt những binh lính
của họ tử trận trong một cuộc chiến tranh lớn. Họ cứ đi, đi mãi, vượt núi
băng đồng, tìm kiếm và nhặt nhạnh những nắm xương tàn. Đất nước họ đi
qua ác nghiệt và dữ tợn. Mưa gió liên miên không lúc nào ngớt. Nhưng họ
không lùi bước mà vẫn cứ tiến về phía trước. Họ nhặt nhạnh thật nhiều
xương cốt rồi trở về đếm lại. Họ nhận thấy còn thiếu rất nhiều. Họ bèn xỏ
chân vào ủng, khoác áo mưa lên vai và lại lên đường. Họ đi, đi mãi, lại vượt
núi băng đồng. Trời lạnh và xấu. Rã rời, mệt nhoài, họ cảm thấy công việc
đè nặng lên vai. Gió mưa không chỉ cho họ biết nơi binh lính họ yên nghỉ.
Có được bao nhiêu hài cốt họ lại nhặt nhạnh bằng hết rồi lại trở về tính toán.
Họ đếm từng bộ xương một và thấy vẫn còn nhiều người chưa tìm ra được.
Kiệt sức, mệt lả, họ lại lên đường làm một chuyến đi mới và lâu dài. Họ đi,
đi mãi không ngừng. Khi đó là mùa đông và tuyết rơi.

- Thế còn con gấu?
- Khi ấy có một con gấu xuất hiện trước mặt họ.
Câu chuyện mà viên tướng hầu như tối nào cũng tự nhắc lại với

mình, câu chuyện ông định kể cho đứa cháu gái nghe khi trở về tới nhà, lần
nào cũng kết thúc bằng câu hỏi: «Thế còn con gấu?» Vì cháu gái ông khi
nghe kể chuyện cổ tích đến một lúc nào đó, hầu như bao giờ cũng đặt ra câu
hỏi ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.