VIẾT LÊN HY VỌNG - Trang 133

Mình thấy buồn vì thay vì tiếp nhận thông điệp mà bạn ấy cố truyền đạt, họ
lại quá quan tâm tới quốc tịch của bạn ấy. Liệu đây có đúng là những người

lớn đã rao giảng phân biệt chủng tộc là sai lầm, là đáng lên án không? Liệu

đây có đúng là những người mà chỉ mới một phút trước còn gật đầu đồng

tình với bạn ấy rằng không nên quan tâm tới “cái mác” của một người

không? Zlata đảo mắt, nhìn bọn mình và trả lời đơn giản: “Tôi là một con

người”.

Đó chính xác là tên gọi của tất cả chúng ta. Chúng ta dành quá nhiều

thời gian để xác định chủng tộc của một người là gì trong khi chúng ta chỉ

biết họ với tư cách từng cá nhân riêng lẻ. Mình thích trả lời câu hỏi của họ
bằng một câu hỏi. Điều đó thì có gì quan trọng? Có gì khác biệt không khi

bạn ấy là người Croatia, người Hồi giáo hay người Serbia?

Bạn ấy đã dạy mình một bài học giá trị nhất mà bất kỳ người nào cũng

có thể nhận được và phải suy ngẫm, ấy là: Bạn ấy mới chỉ 15! Kể từ ngày

hôm đó, mình cố không chấp nhận “cái mác” xã hội gán cho mình, mà đấu

tranh chống lại nó.

Mình vẫn luôn được dạy rằng cần phải tự hào về gốc Latin, vì mình là

người Mexico và đúng là mình đã tự hào. Có khi mình còn tự hào về “cái

mác” ấy hơn cái mác là một con người. Đó là điều mà hầu hết bọn mình đã

được dạy. Từ ngày bước chân vào thế giới này, chúng ta đã là một cái nhãn,

một con số, một số liệu nào đó rồi. Cuộc sống là thế đấy! Giờ nếu bạn hỏi
mình thuộc chủng tộc nào, cũng như Zlata, mình cũng chỉ trả lời đơn giản

rằng “Mình là con người”.

Nhật ký 48

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.