VIẾT LÊN HY VỌNG - Trang 178

Nếu bạn kéo ống tay áo của mình lên và nhìn vào cánh tay mình, bạn sẽ

thấy những vết bầm tím.

Bọn mình vừa mới bắt đầu đọc cuốn sách Màu tía và khi giọng đọc diễn

cảm của cô Gruwell cất lên, mình chỉ muốn khóc.

Hoàn cảnh của Celie khiến mình nhớ tới mối quan hệ sặc mùi lạm dụng

của mình với bạn trai - mối quan hệ đã thay đổi cuộc đời mình. Mình đã

biến thành một khúc gỗ và mỗi lần mẹ hỏi mình “Đi chơi có vui không, con

yêu?” khi mình bước qua cửa, mình đều trả lời một cách đơn giản là “Có

ạ”. Sau đó mình về phòng riêng, nhìn khắp cơ thể để tìm những dấu vết

chứng tỏ mình đã có một khoảng thời gian vui vẻ như thế nào.

Khi bò lên giường, thỉnh thoảng mình chỉ nằm đó và cố nhớ xem

chuyện gì đã xảy ra. Mình chỉ cố nghĩ mình đã làm gì để gây nên chuyện

này? Tại sao cậu ấy lại nổi điên lên như vậy? Mình cần phải làm gì? Khi

nào thì chuyện này mới chấm dứt? Mình có thể nghĩ lại xem chuyện này bắt
đầu từ đâu không? Từ lần xô đẩy đầu tiên, từ lần đầu tiên cậu ấy đánh mình,

khi cậu ấy bắt đầu chửi mình, hay lần đầu tiên cậu ấy siết tay mình chặt tới

mức hằn cả dấu tay lên đó?

Lúc đầu, khi chuyện lạm dụng này bắt đầu, nó chỉ là một cú đẩy nhẹ

hoặc một cái vặn tay. Càng lúc mức độ càng tăng lên. Càng về sau cậu ấy

càng đẩy mạnh hơn hoặc bấm móng tay hằn sâu hơn khi vặn tay mình.

Mình cứ nghĩ cậu ấy chỉ đùa và hơi hiếu chiến một chút, nhưng sau đó cậu

ấy lại bắt đầu quát tháo và chửi bới mình. Giọng cậu ấy đầy vẻ đe dọa và lời

nói của cậu ấy như xé toạc cơ thể mình ra. Giọng cậu ấy khiến mình thấy

rùng mình và sợ hãi tới mức không thể bước đi được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.