VIẾT LÊN HY VỌNG - Trang 214

cả bọn mình đã đồng tình, bọn mình đã quyết định dùng từ “tiếng nói” thay

cho từ “nạn nhân”.

Vì lấy tiêu đề là Nhật ký của một người Mỹ... Tiếng nói từ cuộc chiến

không tuyên bố, bọn mình nghĩ rằng người khác có thể biết được tiếng nói

của bọn mình, nhưng ai sẽ là người thực sự cần phải lắng nghe đây? Bọn

mình muốn bắn một quả đại bác! Thống đối bang ư? Không! Chính phủ ư?

Không đời nào! (Một vài người trong bọn mình vẫn còn khó chịu vì Dự luật

187.) Tổng thống ư? Cũng không. Bọn mình muốn người đó phải là người

có ảnh hưởng trực tiếp tới nền giáo dục. Cô G có nhắc đến một ông nào đó

tên là Richard Riley. Hình như ông ấy là người đứng đầu ngành giáo dục.

Mình nghĩ ông ấy là Bộ trưởng Bộ Giáo dục Hoa Kỳ.

Ông ấy tuyên bố là muốn tìm hiểu về thế hệ trẻ của nước Mỹ và là một

phần của thế hệ trẻ nước Mỹ, nên bọn mình cần phải gửi thẳng tác phẩm

này cho ông ấy. Ông ấy quyết tâm cải tổ giáo dục, còn bọn mình quyết tâm

làm một cuộc cách mạng trong giáo dục. Nhưng có một vấn đề - ông ấy ở

Washington. Ngay khi bọn mình định từ bỏ ý tưởng này, có bạn nào đó đã

nói rằng: “Thế càng tốt chứ sao, vì đó sẽ chính là điểm đầu tiên mà Những

Nhà văn Tự do thực thi sứ mệnh của mình”. Rất có ý nghĩa, nhưng câu hỏi

được đặt ra là: Làm thế quái nào mà bọn mình tới đó được chứ?

Khi trở thành Những Nhà văn Tự do, bọn mình bắt đầu hành động điên

khùng, thậm chí điên khùng hơn bao giờ hết. Các bạn ở lại sau khi đã tan

học, thậm chí đến tận giờ ăn tối. Tối hôm qua, đến 10 giờ đêm bọn mình

vẫn không chịu rời khỏi trường và bác bảo vệ phải đuổi bọn mình về. Bọn

mình cố mua chuộc bác ấy bằng bánh pizza nhưng chẳng có tác dụng gì.

Nhưng thế vẫn chưa là gì khi so sánh với cái hôm bọn mình suýt bị bắt!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.