phải vượt ra ngoài căn gác mái và câu chuyện của Zlata phải vượt ra khỏi
căn hầm, mình hy vọng những câu chuyện của bọn mình sẽ vượt ra khỏi
căn phòng 203. Giờ đây khi mình viết, mình sẽ nhớ về việc làm của Jim, về
điều mà anh đã đánh đổi cả mạng sống của mình để có được nó. Cũng như
anh, mình sẵn sàng bước thêm một bước, không sợ ai hay điều gì đang đợi
mình ở phía trước. Suy cho cùng thì lịch sử đã dạy cho mình biết một điều,
rằng mình không đơn độc.
Nhật ký 76
Nhật ký thân yêu,
“Vừa lau vết máu của mẹ trên tường, mình vừa dựng lại cảnh ‘bão táp’
đánh đập và phá hủy gương mặt mẹ. (Mình thích gọi bạn trai của mẹ là ‘bão
táp’.) Sau khi ông ta đập phá, mọi thứ trông như vừa phải hứng chịu một
cơn lốc cuốn vậy - cả căn hộ, cả tinh thần và gương mặt mẹ nữa. Mình luôn
phải thu dọn và lau chùi nhà cửa sau mỗi lần bão táp hoành hành. Lau vết
máu của mẹ - lần nào mẹ cũng phải đổ máu, hết lần này tới lần khác; máu
của mẹ như một vật hi sinh để ông ta được hạnh phúc. Ông ta sống nhờ máu
- máu của mẹ, ông ta thích thú mỗi khi nắm đấm của ông ta chạm vào da
thịt mẹ, thích thú mỗi khi mẹ phải thét lên đau đớn. Ông ta đập hỏng ti vi,
dàn âm thanh, đầu VCR, bàn ăn, nhưng tất cả đều không thấm tháp gì so
với việc ông ta làm tổn thương tâm hồn mẹ. Mẹ không bao giờ còn giống
như trước và mình cũng vậy...”
Chết tiệt! Chuyện này thực sự nghiêm trọng. Mình nghĩ giờ bọn mình
đã là “Những Nhà văn Tự do”, bọn mình cầm bút để truyền đạt “văn phong
tự do” tới từng trái tim. Bọn mình đã quyết định tập hợp tất cả những bài
viết lại thành cuốn Nhật ký của một người Mỹ... Nạn nhân của cuộc chiến
không tuyên bố. Có bạn nói bạn ấy không muốn bị gọi là “nạn nhân” và tất