Có những câu chuyện của bọn trẻ cũng giống hệt như câu chuyện của
những thành viên Những Nhà văn Tự do. Bọn mình trò chuyện với bọn trẻ
nhiều hơn nữa và hỏi chúng liệu đó có phải là cách chúng muốn sống
không. Bọn trẻ đồng thanh nói là “Không!” Cuối ngày, bọn trẻ đã mạnh dạn
tuyên bố chúng sẽ trở thành những “bác sĩ, luật sư và giáo viên”! Và chúng
cũng hứa sẽ quay lại cộng đồng nơi chúng đã sống để giải quyết những vấn
đề ở đó. Bọn mình đã ôm các em và động viên các em theo đuổi giấc mơ,
mục tiêu của mình và hãy luôn ngẩng cao đầu.
Thật ngạc nhiên. Mình nhớ khi bọn mình trở về thủ đô Washington, cô
G đã nói bọn trẻ nhất định sẽ coi bọn mình như những anh hùng và chúng
rồi cũng sẽ muốn trở thành Những Nhà văn Tự do. Bọn mình đã cười
nhạo suy đoán của cô G và hoàn toàn không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra. Cuối
cùng, sự thật đã khiến bọn mình rút ra kết luận là cần phải học cách không
được nghi ngờ cô G.
Nhật ký 108
Nhật ký thân yêu,
Mình đã không nhận ra rằng viết lách lại khó đến thế. Tuy rất buồn
chán, tẻ nhạt nhưng nó đồng thời lại mang đến sự thoải mái. Bài tiểu luận
của cô G khiến mình phải viết nháp rất nhiều lần mới ưng ý. Chính vì thế,
mình không tưởng tượng nổi Nancy Wride đã vất vả như thế nào khi phải
viết đi, viết lại, viết đi, viết lại cho tới khi hoàn thành một câu chuyện. Đó
là những gì Nancy đang làm, cô ấy luôn cố gắng hoàn thiện tác phẩm của
mình tốt nhất để gửi cho Thời báo Los Angeles.