VIẾT LÊN HY VỌNG - Trang 327

Mình đã không biết nguồn gốc cũng như vị thế của bố mẹ mình trong

chính phủ cho đến tận khi mình bắt đầu nói về nền văn hóa của mình trong

tiết học của cô Gruwell. Mình đã rất sốc khi mình biết nguyên nhân gia

đình mình phải rời Nicaragua. Dường như nó đã là phần đời trong quá khứ

của mình. Nhưng cô Gruwell đã khuyến khích mình nói chuyện với mẹ về

những gì đã xảy ra. Khi mẹ đang sửa tóc để mình chuẩn bị đi tới dạ hội,

mình đã nghĩ đôi tay đang chạm vào tóc mình đây chính là đôi tay đã khiến

bà thành đạt tại quê nhà.

Cho đến buổi tối hôm nay, mình chưa bao giờ biết ơn sự hy sinh của

mẹ. Mình đã không nhận ra mẹ vô cùng quan trọng với mình. Không chỉ

bởi mẹ đã mạo hiểm cuộc sống của mình cho mình và anh em mình, mà còn

bởi mẹ luôn ủng hộ mọi quyết định cũng như thành quả mà mình đạt được.

Mình không thể có cơ hội trở thành nữ hoàng dạ hội nếu mẹ không mạo

hiểm mang bọn mình tới đây. Giờ mỗi khi mẹ gọi mình là “huy chương”

của mẹ, bà muốn nói mình là vật quý giá nhất mà bà có. Đó là lý do mình

thấy chiếc vương miện này thực sự là dành cho mẹ. Mẹ mới là nữ hoàng

thực sự trong lòng mình.

Nhật ký 129

Nhật ký thân yêu,

Bọn mình vừa giành được giải thưởng Micah của Hội đồng người Do

Thái ở Mỹ cho việc đấu tranh vì sự bất công trong xã hội của bọn mình.

Bên ngoài thư mời có nói: “Bất cứ ai cứu một mạng sống cũng là cứu toàn

bộ nhân loại.” Câu nói này chắc chắn là một trong những câu nói có sức
mạnh lớn lao nhất mình từng được đọc. Vì im lặng, dân Đức quốc xã đã

hành hạ sáu triệu linh hồn vô tội cho đến chết. Cũng vì im lặng, hơn một

triệu người đã bỏ mạng trong suốt thời đại tàn ác của Khơme Đỏ. Cũng bởi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.