VIỆT NAM MÁU LỬA QUÊ HƯƠNG TÔI - Trang 1165

1. Thứ nhất là họ có dứt được cái truyền thống cõng rắn cắn gà nhà của quá
khứ để cùng với đại khối dân tộc làm kẻ thừa kế chính thống của tổ tiên,
dám độc lập tự cường chống lại mọi cuộc xâm lăng đến từ bất kỳ một thế
lực ngoại bang nào, dưới bất kỳ một dạng thái văn hóa chính trị hay quân sự
nào không? khi mà “Đức Giáo Hoàng John Paul II đã khẳng định là bổn
phậm chủ yếu của một tu sĩ là trung thành với Giáo hội và lòng trung thành
này không hợp với các hoạt động chính trị?" [14].
2. Thứ hai là trong nhiệm vụ rao giảng ơn cứu rỗi của Thiên Chúa, họ có
tách rời được thế quyền và giáo quyền để đừng lợi dụng thế chính quyền mà
chà đạp các tôn giáo khác, mà dẫm nát sinh lực văn hoá của dân tộc [15],
mà áp đặt những áp lực tâm sinh lý lên người dân không, khi mà tôn chỉ của
họ là "tuân phục quyền giáo huấn của Giáo hội Công giáo Roma" và "đối
với các sự việc và các biến cố, phải biết đọc dưới ánh sáng của truyền thống
Giáo hội" [16], một truyền thống đã có những triều đại của các Giáo hoàng
như Mitiades (311-314) và Silvester (314-315) say sưa quyền lực, như
Stephen IV (768-772) và Loe III (795-816) kiêu căng sa đoạ, như Boniface
VIII (1294-1303) và Urban V (1362-1370) độc tài độc tôn... và hiện đại
hơn, như một Pius XII (1939-1958) thoả hiệp với Phát xít Mussolini, một
Paul VI (1963-1978) làm lợi cho Cộng sản, một John Paul II (1978-) đang
hy sinh các dân tộc bị áp bức vì quyền lợi của Giáo hội La Mã, đến nỗi linh
mục Nam Phi Desmond Tutu, người doạt giải Nobel Hoà bình 1984, đã phải
thống thiết kêu gào rằng khi người da trắng đến thì chúng tôi có đất đai và
họ có cuốn Kinh thánh. Chúng tôi nhắm mắt cúi đầu cầu nguyện theo sự chỉ
dẫn của họ. Khi chúng tôi mở mắt ngửng đầu lên thì chúng tôi có cuốn Kinh
thánh còn người da trắng có đất đai của chúng tôi [17], và sau đó chính John
Paul II đã phải thỉnh cầu "các dân tộc Phi Châu hãy tha thứ cho các người
Công giáo đã trong 400 năm qua đánh bật gốc rễ của hàng triệu người Phi
Châu và biến họ thành dân nô lệ tại Âu và Mỹ Châu". [18]
3. Cuối cùng và khẩn thiết hơn cả, là trên con đường giải phóng dân tộc
khỏi hoạ lớn Cộng Sản, họ có chịu được cái đau nhỏ của một Giáo hội Việt
Nam vì niềm vui lớn của cả một dân tộc mà đừng thoả hiệp với Cộng Sản
quốc tế; đừng vì sự lệ thuộc cơ hữu với Toà thánh Vatican mà dứt bỏ sợi dây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.