VIỆT NAM MÁU LỬA QUÊ HƯƠNG TÔI - Trang 117

đi vào cái lầm lẫn quá lớn lao đối với tuổi đời đang chồng chất trên bản
thân. Theo tôi biết, Tướng Đỗ Mậu còn thiếu sót khi viết về màn ly kỳ nhất
lúc Tỉnh Trưởng Nguyễn Trân tham nhũng ở Nha Trang độ nào đã bị bác sĩ
Nguyễn Thạch (anh em cột chèo với cụ) xách súng rượt, cụ phải chui vào
cầu tiêu (W.C.) trốn, lúc bác sĩ Thạch dí súng vào đầu, cụ van lạy để được
tha tội! Sau đó bác sĩ Thạch vào khám Chí Hoà một thời gian chỉ vì chống
tham nhũng Nguyễn Trân và gia đình Ngô Đình Diệm".

Ngoài ra, trong tác phẩm "Công và Tội" (trang 117), ông Nguyễn Trân kể
lại rằng trước khi rời Nha Trang, ông "...có ký một chi phiếu hai triệu gửi
nơi Linh mục Cần, căn dặn chỉ nên đưa cho người nào có chữ ký của tôi mà
thôi để đưa lại cho anh em kháng chiến. Không biết sao Đỗ Mậu biết được
việc đó, đến năn nỉ để nhận nói là nuôi quân...".
Đây là một sự bịa đặt thiếu khôn ngoan: Thứ nhất, một số tiền rất lớn của
chính phủ, làm sao linh mục Cần chỉ vì một lời "năn nỉ" mà lại trao cho tôi.
Thứ hai,dù có trao cho tôi thì không có chữ ký của ông Trân làm sao Ty
Ngân Khố dám phát tiền ra. Thứ ba, sau đó khi Thủ tướng Diệm cho điều
tra vụ này thì chỉ thẩm vấn và định truy tố ông Nguyễn Trân ra toà án mà
không thẩm vấn tôi, lại không thấy lúc đó ông Trân khai vụ tôi "năn nỉ" linh
mục Cần. Ngược lại, vào đúng thời điểm này, tôi lại được thăng chức Trung
tá. Số tiền hai triệu bạc đó, theo tôi, chỉ do một trong hai người thủ đắc:
hoặc linh mục Cần (mà tôi thực sự không biết là ai) hoặc chính ông Nguyễn
Trân.
[9] Robert Shaplen, The Lost Revolution, tr. 109-112.
[10] Stanley Karnow, Vietnam A History, tr. 177.
[11] Stanley Karnow, Vietnam A History, tr. 177.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.