VIỆT NAM MÁU LỬA QUÊ HƯƠNG TÔI - Trang 508

gắn vết thương quân đội trước một kẻ thù Cộng sản ngày càng hiếu chiến,
và cho một tập thể binh sĩ đã chịu quá nhiều thương vong. Tôi vẫn khắc ghi
trong lòng lời dặn dò của người anh cả quân đội, Đại tướng Lê văn Tỵ, khi
trả lời Trung tá Vương văn Đông: “Tôi già rồi, các anh muốn làm gì thì làm
nếu thấy là phải, miễn đừng để quân đội phải tan rã”. Tôi tự nghĩ tướng Tỵ,
một lính già xuất thân từ một gia đình cai đội, xuất thân từ một Thiếu sinh
quân thời Pháp thuộc, trải bao chế độ chính trị, chứng kiến bao nỗi thăng
trầm của quê hương đất nước, nên ông đã có cái nhìn sâu sắc và nhân bản
hơn về vai trò của những chế độ, về quân đội, về tương lai xứ sở. Vì thế ông
nhắc lại với tôi lời ông đã nói với ông Vương văn Đông như thầm nhắn nhủ
tôi đừng làm cho quân đội tan nát. Có phải thế không thi sĩ Cao Tiêu? (Lúc
bấy giờ ông Hoàng Cao Tiêu là Đại úy Chánh Văn phòng cho Đại tướng Lê
văn Tỵ).
Trong nhóm lãnh tụ đảo chánh thì Đại tá Nguyễn Chánh Thi là người bạn tri
kỷ của tôi, vị sĩ quan gan dạ, ngay thẳng, đã cùng học lớp Trung đoàn
trưởng với tôi tại Hà Nội và đã được tôi tuyên truyền ủng hộ cho ông Diệm
khi ông Diệm mới về nước. Tôi làm sao có thể thù hận người chiến sĩ mũ đỏ
đã bao phen xông pha trận mạc, tôi làm sao quên được tình bạn thắm thiết
khi cùng đi hành quân với một Liên đoàn Lưu động bên bờ sông Bạch Đằng
để hai anh em có dịp vào dâng hương trước bàn thờ Đức Trần Hưng Đạo.
Tôi làm sao quên được cử chỉ thiết tha của Thi khi suốt mấy ngày tôi bị đau
sốt rét, Thi mang hộ ba lô hay nhảy xuống ao bắt cá nấu cháo cho tôi ăn
trong cuộc hành quân giữa cánh đồng lầy lội giữa miền quê tỉnh Hải Dương
Bắc Việt. Tôi làm sao quên được thái độ hào hiệp của Thi khi đưa tay cản
mũi súng của Trần Đình Lan, một thứ Tây con, đang nhắm vào đầu tôi trong
nhà Trần văn Đôn, khi tôi phản đối lời bộ hạ của ông Hinh hô hào đảo
chánh ông Diệm.
Thi là một người chân thành yêu nước, dày công chiến đấu chống Cộng,
từng hết lòng ủng hộ ông Diệm, nay vì đại nghĩa mà phải lưu vong nơi quê
người cho nên trước khi trả tự do cho nhóm phụ nữ và trẻ con, tôi cho mời
vợ Thi lên văn phòng để có mấy lời an ủi. Tôi khuyên vợ Thi về nhà lo làm
ăn, nuôi con chờ chồng, đợi ngày Thi “áo gấm về làng”, đợi ngày gia đình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.