VIỆT NAM MÁU LỬA QUÊ HƯƠNG TÔI - Trang 640

Tá. Thỉnh thoảng, tướng Tỵ mời riêng tôi tới tư dinh của ông ăn bánh, uống
trà, nói chuyện đời. Ông thương và tin tôi đến độ nhiều khi ông mang
chuyện gia đình riêng tư ra bàn bạc với tôi, và nhờ tôi góp ý khi ông gặp
chuyện khó khăn cần giải quyết. Có lần ông nhờ tôi dùng quyền uy để bắt
buộc ái nữ của ông phải xa lánh người tình là một viên Đại uý. Dĩ nhiên là
tôi đã không can thiệp vào mối tình keo sơn của hai người trẻ tuổi đó để
cuối cùng viên Đại uý kia trở thành nghĩa tế và cho ông một đàn cháu ngoại
kháu khỉnh (hình như cặp vợ chồng này hiện nay ở Pháp). Trái lại, đối với
tướng Dương Văn Minh, mỗi lần gặp ông tôi thấy ông nghe nhiều hơn nói,
đặc biệt là mỗi lần tôi đề cập chuyện vợ chồng Ngô Đình Nhu, chuyện ông
Thục, ông Cẩn, thì tướng Minh cố tránh và nói lảng sang chuyện khác. Tôi
biết ông không ưa những người anh em ông Diệm, nhất là vợ chồng ông
Nhu, ông cũng không bao giờ ghé thăm ông Ngô Đình Cẩn mặc dù nhiều
lần ông đến Huế.
Với tư cách Tư Lệnh Hành Quân, ông thường đi thăm các đơn vị tác chiến,
thăm các tiền đồn xa xôi và theo dõi sát tình hình chiến sự. Điều vô lý là từ
khi ông bình định xong miền Tây, dẹp xong các nhóm võ trang Hoà Hảo
đưa thắng lợi về cho ông Diệm thì ông Diệm càng ngày càng tỏ ra lãnh đạm
với ông. Dù là Tư Lệnh Hành Quân, không bao giờ ông được ông Diệm
tham khảo hay thảo luận về tình hình an ninh và chiến sự mặc dù ông đã gửi
cho ông Diệm nhiều báo cáo bi quan. Không mấy khi thấy tướng Minh vào
dinh Tổng thống, ông Diệm và ông Minh chỉ gặp nhau trong các buổi lễ.
Tuy nhiên thái độ của ông Diệm đối với tướng Minh cũng không làm ta khó
hiểu nếu ta nhớ lại câu nói của ông Ngô Đình Nhu, khi ông Minh được báo
chí gọi là "anh hùng Rừng Sát" trong vụ đánh tan Bình Xuyên. Dù vậy trong
vụ "phiến loạn" của nhóm Thi-Đông vào cuối năm 1960, tướng Minh vẫn
đứng về phía ông Diệm nếu không muốn nói rằng ông ta chưa muốn chống
ông Diệm. Nhưng từ sau vụ ném bom dinh Độc Lập của hai phi công Quốc
và Cử (27-2-1962), và nhất là từ lúc chiến sự mỗi ngày một gia tăng, tướng
Minh bày tỏ một cách rõ ràng mối lo âu của ông ta. Vào những tháng giữa
năm 1963, mỗi khi đến thăm rồi chào ông ta ra về, tôi thường nghe ông lập
lại câu nói "tình hình này rồi Tổng thống và chúng ta sẽ chạy đi đâu anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.