VIỆT NAM MÁU LỬA QUÊ HƯƠNG TÔI - Trang 663

đã vận động tôi ủng hộ quân đội Nhật từ năm 1942 để đánh Pháp dành độc
lập nên biết rõ cuộc đời và ý hướng của tôi. Dĩnh cho tôi là một cán bộ tài
ba, can trường và trung kiên nhất của Tổng thống Diệm nên anh rất quí mến
tôi. Dĩnh là một người thông minh, hoạt bát, am hiểu sâu rộng nhiều vấn đề
quốc tế, và đã từng giữ chức vụ Tổng Giám đốc Thông tin Báo Chí của Việt
Nam Cọng Hòa, nhưng sau đó vì chức Tổng lãnh sự tại Miến Điện cần thiết
hơn nên Tổng thống Diệm đã cử anh đi Rangoon. Tối hôm thết tiệc tôi,
những nhân vật Mỹ được anh mời hầu hết là những nhân vật tình báo cao
cấp của Hoa Kỳ tại thủ đô Hoa Thịnh Đốn, trong đó có cả ông bà Lansdale.
Tôi nghĩ rằng hôm đó ông bạn Dĩnh của tôi đã “trừng phạt” tôi hơn là mời
tôi dự tiệc vì một mình tôi phải đối đáp với hơn hai mươi cặp vợ chồng
người Mỹ về vấn đề Việt Nam mà tôi lại rất kém tiếng Anh.
Hôm sau, phái đoàn đi thăm một trường tình báo của Lục Quân Hoa Kỳ ở
gần Baltimore, cách thủ đô Hoa Thịnh Đốn khoảng sáu mươi dặm. Ở đây có
một số sĩ quan Mỹ từng phục vụ tại Nha An Ninh Quân Đội và Phòng Nhì
của VNCH nên gặp tôi họ mừng rỡ như gặp lại bạn hiền. Trong buổi ăn trưa
tuy long trọng nhưng đầy thân mật nhờ sự hiện diện của các bà vợ những sĩ
quan huấn luyện của nhà trường, vị tướng già Hoa Kỳ cho biết những sĩ
quan tình báo Hoa Kỳ qua Việt Nam phục vụ đã thu lượm được rất nhiều
kinh nghiệm, nhưng ông tiếc rằng tại sao Mỹ viện trợ cho VNCH rất nhiều
trong chín năm trời mà Việt Nam vẫn chưa thắng được Cộng Sản. Câu nói
của ông làm cho tôi bẽ bàng vì câu trả lời thì tôi có mà lại không nói ra
được.
Tối hôm đó, về lại Hoa Thịnh Đốn, tôi và Châu lại phải đi dự buổi dạ yến
tại Câu lạc bộ Tướng lãnh. Tôi và Châu là sĩ quan cấp Tá mà tối hôm đó lại
bị lọt vào giữa một rừng sao và rừng huy chương của độ 40 tướng lãnh Mỹ
từ 2 đến 4 sao đủ mọi quân binh chủng mang binh phục đại lễ, ngực đầy huy
chương, dù đó chỉ là một buổi tiếp tân. Tối hôm đó, tôi cũng đã phải vất vả
trả lời nhiều câu hỏi hiểm hóc về tình hình chiến sự Việt Nam, về tinh thần
binh sĩ VNCH và về tình trạng đối phương. Tôi tự nghĩ nếu quân đội VNCH
chiến thắng được Cộng Sản thì đây là cơ hội tốt cho tôi vinh dự mang
chuông đi đánh xứ người. Nhưng hơn ai hết, tôi biết quân đội Việt Nam

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.