VIỆT NAM MÁU LỬA QUÊ HƯƠNG TÔI - Trang 73

Luyện, linh mục Lê Sương Huệ, và ông Võ Văn Hải. Ông Luyện còn rất trẻ,
ít tham gia những cuộc thảo luận chính trị, còn Võ Văn Hải chỉ là một thanh
niên mới lớn, giúp ông Diệm các công việc giấy tờ vừa như một thư ký,
vừa như một tùy phái. Ban ngày, ông Quê và tôi về khách sạn để ông Diệm
tiếp khách hoặc nghỉ ngơi, chỉ vào buổi chiều, chúng tôi mới trở lại ngôi
nhà ở Armand Rousseau để dùng cơm tối với anh em ông Diệm và linh mục
Huệ rồi tiếp tục thảo luận. Dù biết chúng tôi trông chờ, tuyệt nhiên ông
Diệm vẫn không đề cập gì đến hoàn cảnh của Kỳ Ngoại Hầu Cường Để và
những dự tính tương lai.
Ở Chợ Lớn vào khoảng một tuần lễ, ông Diệm cho chúng tôi biết ngày mai
sẽ khởi hành đi Đà Lạt. Sáng hôm sau, khi Sài Gòn bắt đầu trở mình thức
dậy với những sinh hoạt rộn rịp thì bốn người chúng tôi là ông Diệm, linh
mục Huệ, ông Quê và tôi lên đường. Lúc xe ngừng lại tại Blao để ăn trưa,
ông Diệm mới trình bày việc người Nhật đã phản bội không cho Kỳ Ngoại
Hầu Cường Để về nước và cắt đứt mọi liên lạc chính trị với chính ông, rồi
ông tỏ ý buồn phiền vua Bảo Đại đã mời “tên đồ nho Trần Trọng Kim” làm
thủ tướng. Lúc bấy giờ ông Quê và tôi mới thực sự hiểu rõ tình hình và
trạng huống bi đát của ông Diệm và của tổ chức chúng tôi. Sách lược nắm
chính quyền bằng con đường thân Nhật của ông Diệm đã đi vào bế tắc và
hoàn toàn thất bại, hệ quả chính trị của nó không những là mất đi những ưu
thế phát triển mà quan trọng hơn cả, còn là sự tê liệt của tổ chức.
Xe đến Đà Lạt vào buổi chiều, sương núi mờ mờ phủ xuống thành phố vừa
lên đèn và không khí lạnh lùng vào dịp đầu Thu càng làm cho nỗi buồn của
chúng tôi thêm sâu đậm. Sau khi chạy xuyên qua trung tâm thành phố và
vượt mấy ngọn đồi, xe đến thẳng dinh Tổng đốc của ông Trần Văn Lý. Dinh
Tổng đốc vốn là tòa Đốc lý cũ của Pháp, kiến trúc theo lối Tây phương, tọa
lạc trên ngọn đồi cao nhìn xuống khắp thành phố Đà Lạt. Ông Lý ân cần
đón chúng tôi vào phòng khách và cho người dọn trà thơm dùng cho ấm
bụng. Biết rằng chúng tôi mệt mỏi sau cuộc hành trình nên ông cho người
thu xếp phòng để chúng tôi đi nghỉ sớm.
Đêm đầu trên thành phố Cao Nguyên này mà càng về khuya trăng càng mờ,
sương càng lạnh, trời đất thì bàng bạc huyền ảo như tâm sự mông lung của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.