VIỆT NAM MÁU LỬA QUÊ HƯƠNG TÔI - Trang 983

có thể ổn định được kỷ luật học đường. Vì nếu cứ để học sinh sinh viên gây
xáo trộn rối ren, tố cáo các giáo sư, đòi hỏi thay đổi ban giám đốc, thí sinh
quân nhân làm loạn trường thi, đánh đập giám khảo, thì làm sao nền văn hóa
giáo dục nước nhà có thể phát huy tốt đẹp được? Lại nữa, mà đây mới là
điều quan trọng, hơn ai hết anh biết rõ sách lược xâm nhập cán bộ Cộng Sản
vào các cơ quan chính quyền, do đó nhiệm vụ chính yếu của anh là nhiệm
vụ hướng dẫn chính trị, phần chuyên môn thì bộ nào đã có thành phần trí
thức và chuyên viên của bộ đó. Trách nhiệm trước tiên của anh là chận đứng
nội tuyến của Việt cộng, triệt tiêu các phần tử thân Pháp, thân Trung lập,
thân Cộng len lỏi vào các bộ, nhất là hai bộ Giáo Dục và Lao Động, nơi mà
Việt Cộng dễ dàng lũng đoạn hàng ngũ quốc gia, phá hoại đường lối chống
Cộng của chúng ta. Huống chi tri thức miền Nam đa số là “trí thức phòng
trà” nặng đầu óc phe phái, ganh tị lẫn nhau, họ không thể đối phó nổi với
tình hình rối rắm. Lúc này, chúng ta cần một vị tướng cứng rắn hơn là một
nhà khoa bảng nhu nhược. Mong anh nghĩ kỹ”.
Thật là khó xử cho tôi khi phải cầm đầu ngành văn hóa giáo dục nước nhà,
phải điều động các nhà khoa bảng trí thức. Thời Đệ I Cộng Hòa, tôi đã gặp
một lần khó xử khi ông Diệm cử tôi giữ chức Tổng Giám đốc hai ngành
Công Binh Tạo Tác và Công Binh Chiến Đấu hợp nhất, còn vào thời điểm
này, thực trạng xã hội buộc tôi phải suy nghĩ rất nhiều, lời mỉa mai trí thức
miền Nam toàn là trí thức phòng trà của Khánh tuy có cách miệt thị quá
đáng nhưng cũng không xa sự thật bao nhiêu. Một số trí thức tâm huyết
hiếm hoi đã phải chịu thất bại hay đầu hàng tình thế. Còn đa số trí thức thì
hay sợ hãi và chỉ biết tính toán lợi hại, dùng cấp bằng của mình làm giá áo
túi cơm!
Thật vậy, sau khi mất nước sống lưu vong nơi xứ người mà trí thức quốc gia
vẫn còn bị phê phán nặng nề, đủ thấy thái độ nhút nhát của giới trí thức
miền Nam thời chưa mất nước. Giáo sư Nguyễn Ngọc Huy đã phê bình:
“Trí thức quốc gia không đủ sức hiểu ý nghĩa của chính trị, không chịu tìm
hiểu thực tế. Họ tự hào với một mớ kiến thức mà không có tư cách của kẻ sĩ
nên luôn luôn đứng ngoài và “đứng trên” các tổ chức chính trị, và do đó họ
không có hậu thuẫn quần chúng. Còn những trí thức chạy theo đảng Cần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.