không ai chịu theo Thái hậu. Thái hậu sợ có biến loạn, bèn dựa uy của
nhà Hán, nhiều lần xin vua và các quan xin nội thuộc vào nhà Hán.
(Thế rồi, Thái hậu) nhờ sứ giả dâng thư, xin được theo lệ như các chư
hầu nội hạt, cứ ba năm một lần vào chầu, triệt bỏ canh phòng ở các
cửa ải (với nhà Hán). Nhà Hán bằng lòng, ban cho Vua và Thừa tướng
Lữ Gia cái ấn bằng bạc và các ấn khác dùng trong triều, lại cho được
quyền tự đặt các chức quan như Trung úy, Thái phó
. Các hình phạt
như cắt mũi, thích chữ vào mặt … đều bãi bỏ. Nước dùng luật nhà
Hán như các chư hầu nội hạt. Nhà Hán cũng sai các sứ giả ở lại để lo
việc vỗ về”.
… “Vua và Thái hậu đã sửa sang lễ vật quý giá cùng các thứ hành
trang để vào chầu. Bấy giờ, Thừa tướng Lữ Gia tuổi đã cao, giữ chức
này trải đã ba triều, họ hàng thân thuộc làm trưởng lại có đến hơn bảy
chục người, con trai thì lấy con gái của vua, con gái thì gả cho con em
của vua và người tôn thất
, đã thế lại còn thông gia với Tần Vương ở
Thương Ngô, được lòng dân trong nước còn hơn cả Vua. (Lữ) Gia
nhiều lần dâng thư can vua nhưng vua không nghe, vì đó, có ý chống
lại, thường cáo bệnh không tiếp sứ giả nhà Hán. Các sứ giả nhà Hán
đều chú ý đến (Lữ) Gia nhưng thế chưa thể giết được. Nhà vua và
Thái Hậu cũng có ý lo sợ phe Lữ Gia khởi sự trước nên muôn nhờ sứ
giả nhà Hán lập mưu giết Lữ Gia. Nhà vua bèn mở tiệc rượu mời sứ
giả cùng các đại thần đến dự. Lúc ấy, em của Lữ Gia làm tướng, đem
quân đến đóng ở phía ngoài cung. Khi tiệc rượu mới bắt đầu, thái hậu
nói với Lữ Gia rằng: -Nam Việt xin nội thuộc là việc có ích cho nước
nhà, tại sao tướng quân lại cho là bất tiện.
Lời ấy cốt để chọc tức cả (Lữ Gia lẫn sứ giả). Sứ giả còn đang hồ
nghi, do dự chưa dám làm gì thì Lữ Gia nhân thấy sắc mặt mọi người
có vẻ hơi khác thường, liền đứng dậy bỏ ra ngoài. Thái hậu giận,
muốn lấy giáo đâm (Lữ) Gia nhưng nhà vua ngăn lại. (Lữ) Gia ra chia
lấy quân lính của em, về nhà cáo bệnh, không chịu gặp vua và sứ giả
nữa. Từ đó, (Lữ Gia) cùng các đại thần ngầm tính chuyện làm loạn.