13. Chuyện Man Nương
Sách Lĩnh Nam chích quái có chép chuyện Man Nương, nay xin theo đó
mà giới thiệu lại và nhường lời bàn cho bạn đọc gần xa:
“Dưới thời trị vì của vua Hán Hiến Đế (hoàng đế của nhà Đông Hán,
Trung Quốc, ở ngôi từ năm 190 đến năm 220) có quan thái thú là Sĩ Nhiếp
(người huyện Quảng Tín, quận Thương Ngô, Trung Quốc) xây thành ở phía
Nam sông Bình Giang (sông này, xưa cũng gọi là sông Thiên Đức, nay là
sông Đuống). Phía Nam của thành này có ngôi chùa thờ Phật, gọi là chùa
Phúc Nghiêm. Một vị sư tên là Già La Đồ Lê đến trụ trì tại chùa này. Nhà
sư có phép lạ, có thể đứng một chân, cho nên, già trẻ gái trai trong vùng
đều kính thờ, gọi là Tôn sư và cùng đến để xin nghe giảng về đạo Phật.
Bấy giờ ở vùng này, có người con gái tên là Man Nương, mồ côi cả cha
lẫn mẹ, nhà rất nghèo khổ nhưng cũng quyết đến xin học đạo. Song, cô nói
năng vụng về, không thể cùng mọi người tụng kinh được. Cô thường hái
củi, giã gạo, lo nấu nướng thức ăn cho sư sãi trong chùa cùng khách thập
phương tới học đạo.
Một lần, vào khoảng tháng năm, ngày dài đêm ngắn, Man Nương nấu
nướng các thức đã xong mà sư sãi tụng kinh vẫn chưa dứt, không rỗi để ăn.
Man Nương ngồi trông chừng, chẳng dè, ngủ gật ngay nơi bậc cửa, rồi
chẳng ngờ, ngủ say quên cả đói. Khi sư sãi tụng kinh xong, ai về phòng
nấy, Man Nương vẫn nằm ngay bậc cửa một mình, sư Già La Đồ Lê không
ngờ nên lỡ bước chân qua, vì thế, Man Nương bỗng thụ thai.
Được chừng ba bốn tháng sau, Man Nương xấu hổ bỏ về, còn sư Già La
Đồ Lê cũng thẹn mà bỏ đi. Man Nương về tới một ngôi chùa tại ngã ba
sông thì ở lại, mãn hạn khai hoa, sinh hạ được một người con gái. Man
Nương bèn tìm sư Già La Đồ Lê để trả. Bữa ấy đang đêm, vào khoảng canh
ba, sư Già La Đồ Lê đem đứa con gái đến cạnh gốc cây ở ngã ba sông, đặt
vào đấy và nói: -Ta gửi đứa con của Phật cho ngươi, ngươi hãy giữ lấy, thế
nào ngươi cũng thành danh trong đạo.