VIỆT SỬ GIAI THOẠI - Trang 873

Quan Tham mưu Tá sao mà ngây thơ thế. Làm đến chức Tham mưu mà

xét việc nông cạn đến thế thì không chết bởi tay Trương Phúc Loan ắt cũng
chết bởi tay một kẻ tiểu nhân nào đó.

Hạch tội người chết là điều chẳng nên, nhưng, không thể nói khác hơn,

rằng Tôn Thất Văn vừa là nạn nhân, lại cũng vừa là một trong những thủ
phạm của sự kiện bi thảm này. Tham mưu Tá ngây thơ, chẳng cần suy gẫm
xét đoán, dâng thẳng bức thư giả mạo cho Tôn Thất Văn, chẳng dè, Tôn
Thất Văn cũng ngây thơ không kém, vội vã dâng cho Chúa và xin Chúa trị
tội Loan. Hài hước thay!

Là người nuôi nấng Chúa từ nhỏ, lễ ra, thấu hiểu Chúa hơn cả phải là

Tôn Thất Văn, nhưng ngược lại, Tôn Thất Văn cũng chỉ như người xa lạ
mà thôi. Trách Chúa kể cũng tội nghiệp, vì dẫu gì, Chúa cũng chỉ là một
đứa trẻ vị thành niên, có trách thì hãy trách bọn trẻ … tóc đã bạc. Thế mới
phải, Tham mưu Tá và Tôn Thất Văn mất đi, dương thế bớt được hai sinh
linh khờ khạo, âm phủ thêm được hai hồn ma ngây thơ, và, cái gạch nối
giữa xưa với nay là sử sách cũng bớt được vài câu rườm rà, nửa đáng cười,
nửa đáng khóc.

Thương thay, Tôn Thất Văn!
Thương hại thay, Tôn Thất Văn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.