VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 107

Ông bà ta thường nói “Con hơn cha, nhà có phúc”, sau này lớn lên
nghiệm lại tôi mới thấy mình... vô phúc. Trong tám anh em trai, tôi
thuộc loại trung bình chứ không được ngon lành như những người khác
hoặc bằng ông già của mình, bởi vậy tuy cũng có lắm cô theo đấy
nhưng toàn là... cô hồn không à. Sau này tôi ẵm về được một cô và
không dám bày đặt đua đòi theo chúng bạn đèo bồng thêm cô này cô nọ
vì sợ có ngày nàng cho dọn ra... nhà quàn thì khổ.

Dọn về Mỹ Tho bữa trước bữa sau thì mẹ tôi sai đi mua đồ ở một

tiệm tạp hóa bên kia đường. Bước vào tiệm, thằng bé dõng dạc bảo ông
chủ bán cho nửa kí lạc chưa rang. Ông chủ tiệm bỗng thộn mặt ra
không hiểu thằng nhỏ muốn mua cái giống gì. Tôi lặp đi lặp lại hai ba
lần và cố phát âm từng chữ thật rõ ràng mà ông thần Nam Kỳ vẫn lắc
đầu không hiểu, tức quá tôi phải chỉ ngay cái thúng đựng đầy hột lạc
mà nói là cái này này. Thế là ông chủ tiệm được dịp lăn ra cười, “Mèng
đéc ơi, nãy giờ sao hổng kêu cha nó là đậu phộng mà cứ nói là ‘lạc, lạc’
ai mà hiểu cho đặng.” Đúng là “đi một ngày đàng, học một sàng khôn”,
thằng bé con của gia đình Bắc kỳ di cư mới chỉ mới băng qua đường
thôi là đã được tặng một bài học vỡ lòng của người miền Nam rồi.

Sau đó chừng hai ngày là anh em tụi tôi được nếm mùi kỳ thị đầu

tiên do đám con nít hàng xóm khoảng hơn chục đứa nghêu ngao chọc
phá: “Bắc kỳ ăn cá rô cây, ăn nhằm lựu đạn chết cha Bắc kỳ.” Có vài
đứa nhái giọng Bắc như... hạch để chọc tụi tôi, thế có trêu ngươi không
chứ. Đã vậy, có đứa bố láo hơn còn dám cả gan thách thức đánh lộn với
anh em chúng tôi nữa chứ. Thằng nhóc “láu cá” này chưa biết là đang
đụng vào ổ kiến lửa vì nhà tôi lúc này mới chỉ có sơ sơ... bảy thằng đực
rựa. Ông anh kế tôi mặt mũi cô hồn bặm trợn từ nhỏ có tiếng là lì và
liều ngay lập tức đục cho thằng con một trận ra hồn, tiện tay ổng zớt
luôn hai thằng bạn khác của nó sặc máu mũi. Cái màn đánh đấm sao
giống trong phim Máu nhuộm bến Thượng Hải làm thằng nhóc tôi phục
ông anh mình quá trời. Tưởng thế là yên, ai ngờ cứ một hai bữa thì bọn
nhóc trong xóm lại hùa nhau tới trêu ghẹo và lải nhải cái điệp khúc
“Bắc kỳ ăn cá rô cây...” Anh em tôi bèn nhạo lại: “Bắc kỳ ăn cá bỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.