VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 128

Hôm sau vào sở làm, mấy con mắt tinh ranh của đám bạn vừa nhìn

thấy chiếc chìa khóa... “nhỏ nhất” trên cổ tôi đã liền hỏi, “Anh yêu mới
tặng chìa khóa mở tim hả?” “Xì, đoán trật lất hà, tụi quỷ.” Mà tụi nó
đoán vậy chắc cũng không mấy sai vì hình như chỉ có mấy người yêu
mới tặng chìa khóa... mở tim cho nhau. Tôi nói tiếp, “...của má tao cho
đó!” Bọn tinh ranh nói tiếp, “Ồ, vậy má trao chìa khóa mở kho bạc cho
mày hả?” “Tao mà biết nó mở được cái gì thì chết liền!” Trả lời bọn
quỷ bạn xong, chính tôi bỗng thấy mình tự hỏi về công dụng hay ý
nghĩa của cái chìa khóa. Điều gì đã khiến trước ngày rời xa quê hương,
má Hai Lúa gom góp số vàng y bao năm dành dụm mang đi làm ba cái
chìa khóa để “chia của” cho ba chị em tôi.

Thắc mắc này từng làm tôi bần thần nhớ chuyện này chuyện kia.
Thẳng thắn mà nói, má Hai Lúa của tôi không phải là một đứa con

được bà ngoại tôi yêu thương. Từ khi còn bé, má đã là đứa con phải
làm việc nhiều nhất và thường xuyên bị bà ngoại “thương cho roi cho
vọt” một cách “dư dả”. Khi lớn lên, được ba Hai Lúa đi theo thương, có
lối thoát, má không lấy người bà ngoại “chấm” mà đi theo người má
thương nên bị bà ngoại giận mấy chục năm.

Trong các chị em má, có nhiều người theo “phe” bà ngoại nên

“phe” bà hơi đông. Thế là mẹ con tôi bị bỏ rơi khi nghèo, bị ganh ghét
khi dư dả chút đỉnh, và có khi còn bị chê trách. Ấy vậy mà trong nhiều
năm cuối cùng, chính má lại là người thay thế những người con “cưng”
của bà ngoại, chăm sóc lo cho bà ngoại lúc tuổi già khó khăn. Còn với
những chị em từng “ít vui vẻ” với má Hai Lúa, má lại thường “giấu”
chị em tôi giúp đỡ họ. Khi chị em chúng tôi biết được chuyện và trách
tại sao má lại “dại” vậy thì má Hai Lúa tôi đã trả lời, “Ai xấu xa, hãm
hại má những gì, má rõ hơn ai hết chứ, nhưng có Chúa, con ơi. Chúa
nhìn thấy, ông ngoại nhìn thấy. Má làm tất cả cho ông ngoại...” Bị
những cái kiểu thiệt thòi và oan ức ròng rã trong cuộc đời như má Hai
Lúa vậy mà má có thể bỏ qua được, thật không dễ chút nào.

Có những “kỷ niệm” với bà ngoại, tôi vẫn chưa thể quên. Không

phải là vì tôi “có gen” bà ngoại nên “giận dai” nhưng có lẽ vì sự việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.