VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 142

khác. Cô bé với cái backpack nặng trĩu băng qua sân vào nhà, mỗi lần
như vậy, cô thường đưa mắt nhìn qua nhà hàng xóm, nhìn xa hơn
khoảng sân vuông, nhìn vào trong nhà, nhìn qua cửa sổ căn phòng bí
mật của một chàng trai bé con, dù chẳng thấy gì. Chàng nhớ lại rằng
đôi khi mình đã bực mình vì sự chú ý của cô bé, và đôi khi ganh tị với
cô khi cô cố ý đứng sát vào mẹ mình. Nhưng chàng lại quên rằng có
khi trong giấc ngủ chàng thấy cô lớn vụt lên, trở thành một thiếu nữ
xinh đẹp, và điều chàng cần, một chút tâm hồn, dù chẳng để làm gì,
nhưng như một thứ muối bỏ vào nồi soup làm cho nó mặn mà hơn. Rồi
chàng vụt thấy cô quay trở lại.

Hai tay nàng dang ra, rồi ôm siết lại, chàng mãi mãi là của mình,

không thể là của ai khác nữa. Nàng nhớ lại nỗi kinh hoàng khi không
thể tìm ra chàng trong đám đông trước cửa tòa án và đã tự dằn vặt mình
không chạy tới nhanh hơn, vì sao mà nỗi háo hức không đủ nóng để gót
chân giật mình, làm nó phải gấp rút chạy tới, nếu không thì sẽ bị đốt
cháy. Đây là cơ hội để làm lại lỗi lầm đó. Nàng áp môi vào môi chàng,
đôi môi lạnh lẽo mà nàng đang hình dung ra sự cháy bỏng của núi lửa.
Ta sẽ làm cho Nick bùng cháy lên, dù chàng có nói gì, dù chàng có
đang bất động, ta tin rằng sự nóng bỏng của thân thể, đôi môi sẽ đánh
thức Nick dậy từ trong khu vườn quên lãng, chàng sẽ thức dậy dù chỉ
một lần, sẽ cùng ta băng qua đồng hoang, một lần, với chiếc bong bóng
màu đỏ, và sau đó cho dù cả hai sẽ rơi xuống hố, dù trong lòng hố có
nhiều gai, cũng sẽ có những bông hồng, và có cần gì đâu, khi một tình
yêu được gói trọn trong chiếc khăn ấm bởi hoa hồng và gai, nàng miên
man nói và càng áp sát, bỗng dưng nàng đờ người ra vì chẳng còn thấy
Nick đâu nữa. Chàng đã vuột khỏi nàng như một chiếc bóng.

Tại sao em cứ muốn tấn công một ảo ảnh. Nó thật ra chẳng hề có

thật, chỉ là một nỗi đam mê chôn kín được dựng dậy từ trong nỗi xót
thương, nỗi xót thương tự mình, cho mình. Nick nói như cho một người
nào đó nghe, không nhất thiết phải là một ai. Chàng dần dần ý thức
được sự mòn mỏi của chiến đấu, sự vô ích của chiến tranh, một cuộc
chiến không ở ngoài chiến trường, mà chiến trường từ trong lòng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.