VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 145

10% sống sót, và tuy nếu có thành công, thoát qua cuộc giải phẫu hiểm
nghèo, em sẽ mang tật nguyền, thêm có thể mù suốt đời. Ba má em đưa
em vô phòng mổ xong chỉ biết cầu nguyện ơn trên ban phước lành. Lúc
tỉnh dậy, em khóc lên hãi hùng vì mở mắt thấy toàn màu đen. Con nhỏ
nắm lấy áo ba nó không dám buông vì quá sợ. Tội nghiệp ba mẹ Ái
Liên đứng bên con gái luôn bốn ngày liên tiếp, và ơn trên như nhủ lòng
với bao nhiêu lời cầu xin của con chiên trong nhà thờ, ban ân huệ
xuống cho em. Thị giác từ từ trở lại và hoàn toàn bình phục với bao
nhiêu ngạc nhiên của bác sĩ trong y viện. Ai cũng cho đó là phép nhiệm
mầu vì không ai trong y viện dám quyết đoán Ái Liên có thể bình phục
hoàn hảo được.

Nghe con bé hát hò cùng bạn Long và Hà My trong gương chiếu

hậu, tôi như đang thưởng thức một điệu khúc kỳ diệu.

Rời khỏi highway êm ái, xe bắt đầu dồng lên xuống sau khi rẽ

phải tiến sâu vô khúc đường đất dẫn vô trại. Thằng Long cười nắc nẻ
thích thú khi xe chiếc lắc qua lại theo nhịp đá sỏi trải đường. Long là
một cậu bé đặc biệt. Tôi tình cờ thấy nó khi sửa soạn ra về sau phiên
dạy tiếng Việt mỗi buổi sáng thứ bảy ở trường Văn Lang năm ngoái.
Hôm đó trường có buổi họp nên thầy cô về trễ hơn thường lệ. Nổ máy
sắp sửa lui xe, tôi chợt thấy một thằng bé con ngồi co ro trong góc sân
chơi, vẻ mặt buồn so. Lạ, sân trường vắng tanh con nít, có chăng vài
em con cháu thầy cô chờ họp xong như Hà My, cháu gái tôi, nhưng đa
số đã vô xe nghe nhạc hay chơi game. Tôi tắt máy, ngó quanh quất rồi
bước ra khỏi xe đi về hướng thằng bé. Thấy tôi, nó càng rút lại như thể
muốn tránh. Ái ngại, tôi ngồi xuống hỏi:

- Con tên gì?
Nó lí nhí:
- Long.
Tôi cúi sát gần nó để nghe rõ hơn:
- Con học lớp cô nào?
- Dạ, cô Trang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.