VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 165

nhận được con. Cho dù con bị mẹ bỏ rơi vì một lý do nào đó nhưng con
lúc nào cũng sẵn sàng tha thứ cho mẹ. Mẹ hãy về bên con! Hãy nhận
con là con của mẹ! Bao nhiêu năm sống trong gian nan, khổ cực, con
lúc nào cũng nghĩ đến mẹ, lúc nào cũng mường tượng, hình dung đến
khuôn mặt của một người mẹ hiền đang mỏi mắt chờ tin con. Con tặng
bài hát Ca Dao Mẹ nầy cho mẹ của con. Mẹ hãy gọi cho con!

Bông cất tiếng hát với hai hàng lệ chảy dài trên má. Thêm một lần

nữa khán thính giả khóc theo em. Tiếng hát của em đã đưa họ quay về
với cội nguồn, với quê hương, làng mạc, với những đau thương khổ
cực thăng trầm của tuổi ấu thơ... Bông mường tượng một ảo ảnh, có mẹ
đang cúi xuống thật gần, mẹ ôm Bông khóc trong trong tiếng hát “...Mẹ
ngồi ru con nước mắt nhọc nhằn, xót xa đời mình. Mẹ nhìn quê hương,
nghe con mình buồn, giọt lệ ăn năn. Giọt lệ ăn năn đưa con về trần tủi
nhục chung thân. Một dòng sông trôi cuốn mãi về trời bấp bênh phận
người. Mẹ ngồi ru con tiếng hát lênh đênh. Mẹ ngồi ru con, ru mây vào
hồn...” Người đàn bà mắt đẫm lệ, vội vã đứng dậy, hấp tấp bước ra cửa.
Vừa lúc đó có một người chụp hình Bông, ánh đèn flash lóe lên làm
cho Bông không kịp nhận ra là bà có đôi mắt u buồn giống mình như
đúc.

- Mẹ xin lỗi con! Mẹ không thể nhận con được. Mẹ xin lỗi con!
Người đàn bà nói lầm bầm trong nước mắt, trong khi đó hàng

ngàn cú phôn gọi vào đài Truyền hình nhận Bông là con của mình.
Những bà mẹ nầy như muốn quên đi những đứa con bất hiếu, lêu lổng,
không chịu học hành, sa đọa ở bên cạnh mình, để được san sẻ chút tình
mẫu tử còn lại cuối đời cho Bông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.