VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 18

Nghe vậy, Helen cười rất tươi và nói rằng: “Loretta và tôi chưa

bao giờ giận nhau”.

Tuần kế tiếp, chúng tôi theo con, cháu đi chơi xa, mãi đến tối

Chúa nhật mới về đến nhà. Sáng sớm hôm sau tôi ra xem cái hàng rào
ngay với đầy ngạc nhiên và khâm phục. Một cái hàng rào thật vững
chắc và đẹp. Ngoài hai đoạn bằng gỗ mới, tám đoạn còn lại đươc ghép
hoàn toàn bằng các thanh chắn cũ được cắt xén rất khéo. Tất cả được
giữ cứng bằng đinh vít chứ không phải bằng đinh đóng như hầu hết các
hàng rào khác...

Nghe vợ chồng tôi khen, Loretta nói với giọng rất lịch sự và chân

thật như bao lần:

- Thưa ông bà Nguyên, thấy ông bà vui, chúng tôi rất mừng.
Tôi mỉm cười, nói:
- Từ đây tôi không còn phải đóng cọc, buộc dây hàng rào khi mùa

đông đến phải không hai cô?

Helen mỉm cười, đứng yên, còn Loretta bước đến cầm bàn tay tôi,

nhỏ nhẹ:

- Mr. Nguyên, thật tình chúng tôi rất áy náy mỗi lần thấy ông ra

buộc dây giữ hàng rào. Helen nhiều lần nói “Look at him, he is too old
to do that”. Tôi biết Helen nhắc tôi phải có trách nhiệm về cái hàng rào
càng ngày càng xấu. Những lúc đó lòng tôi rất xốn xang. Tôi thương
ông Nguyên và nhớ cha tôi bên Ohio, biết đâu cha tôi cũng làm công
việc như ông Nguyên vì cái hàng rào nhà cha mẹ tôi cũng đã quá cũ rồi.

Helen cúi mặt như muốn che giấu sự xúc động bởi lời lẽ của

Loretta. Có lẽ cô cũng đang nhớ đến cha mẹ mình.

Khoảng mười giờ sáng Chúa nhật hai tuần sau, chúng tôi đang đi

bộ trên đường trước nhà thì nghe tiếng hú của xe cứu thương đang chạy
vào khu vực chúng tôi ở rồi dừng lại trước nhà Loretta. Tôi nghĩ thầm
chắc có lẽ là Helen bệnh, nhưng không biết bệnh gì mà phải cần xe cứu
thương.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.