VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 16

Từ trong cửa sổ nhà mình nhìn sang, tôi thấy kẻ đào, người xúc

đất, đóng nẹp dựng cột, đổ xi măng đúc chân cột từng cái một rất thứ
tự, vững chắc chẳng khác gì những người thợ chuyên môn làm việc
theo một tiến trình định trước.

Vợ chồng chúng tôi cảm thấy vui vì bên cạnh tiếng cưa gỗ, tiếng

đóng đinh còn có tiếng cười vui, đùa của hai người. Dường như họ rất
thích thú khi làm công việc này. Thỉnh thoảng vọng sang: “Mệt rồi phải
không, thôi nghỉ đi Helen”, “Loretta, uống nước cam lạnh nhé”...

Buổi chiều khi tôi xuống tưới cây vườn nhà thì thấy những cột trụ

đã được dựng thẳng hàng với các nẹp giữ và xi măng đúc đang dần dần
khô cứng dưới chân.

Loretta mặt ửng đỏ dưới những tia nắng chiều còn sót lại, đứng

dựa lưng vào cánh cửa hông, tay cầm ly nước cam. Chiếc áo trên người
ướt đẫm mồ hôi dính sát vào da thịt làm cái nịt vú đàn bà nhô lên cao.
Tôi cảm thấy hơi lúng túng. Dường như Loretta cũng vậy nên đưa bàn
tay nhấc mạnh áo ra khỏi làn da ửng hồng của mình.

Loretta chưa hết e thẹn trong giọng nói:
- Mr. Nguyên, ngày mai xi măng khô, chân cột vững, chúng tôi bắt

đầu đóng các thanh ngang rồi lên vách. Hy vọng tuần tới sẽ xong công
việc.

Tôi gật đầu khen:
- Đây là lần đầu tôi thấy các trụ hàng rào không những là loại gỗ

tốt mà còn được đúc xi măng dưới chân. Hai cô làm việc cẩn thận, bảo
đảm quá.

Loretta nhìn tôi cám ơn và nói với giọng thân mật:
- Mình làm việc nhà mình nên phải cố gắng tìm cách giữ cho hàng

rào được lâu bền. Sau này nếu chúng tôi không còn ở đây, hàng rào hư,
ông bà cũng dễ tu bổ lại.

- Cám ơn hai cô. Tôi mong như thế nhưng chắc khó được. Mười

năm nữa, hàng rào chưa hư, chúng tôi đã không còn trên thế gian này.

Loretta lắc đầu, nói với giọng tin tưởng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.