VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 182

- Nội ơi! Mùi nhà mình.
Bà Phùng reo lên:
- Phải rồi “mùi nhà mình”.
Tú chạy về phía trước; bà Phùng đẩy xe theo. Con đường dốc

Bunker Hill đã ở ngay bên cạnh.

***

Hai mươi năm qua rồi. Vợ chồng Thành đã làm chủ một tiệm ăn

đắt khách nhất phố Tàu; Tú đang theo học Y khoa. Cả gia đình đã dọn
sang nhà mới sau khi đã ở nhiều nhà thuê. Trước khi mua nhà, vợ
chồng Thành hỏi bà:

- Mẹ muốn mua nhà ở đâu?
Bà Phùng không ngần ngại chỉ tay về phía con đường dốc mà

trước đây ông Dũng chở bà đến để bà “ếch-sờ-say”. Vợ chồng Thành
chiều ý bà, mua một ngôi nhà khang trang trong khu này. Ở đây một
thời gian bà thấy hẻo lánh, buồn bã quá, nhưng không nói ra sợ các con
buồn.

Bà Phùng năm nay đã 95 tuổi. Bà vẫn khỏe, nhưng hai chân yếu,

chỉ lui tới được trong nhà. Tú gần gũi bà nội hơn gần gũi cha mẹ, được
bà trực tiếp săn sóc nên rất thương bà. Những khi rảnh rỗi cậu thường
chở bà đi chơi, đem theo chiếc xe lăn để đẩy bà đi đây đi đó, thường là
công viên, nhưng bà vẫn thích đến “Chay-na-tao”.

Nơi đây đã thay đổi nhiều, nhưng có những cái không hề thay đổi:

Con đường dốc; dãy đồi trông rất gần ở phía bên kia; những làn gió mát
mùa hè; và bầu trời như nghiêng về một phía. Chỉ chừng đó thôi cũng
đủ làm bà nhớ lại lúc ngỡ ngàng đến đây với gia đình con trai và con
dâu hiếu thảo, với đứa cháu nhỏ dại, có ông Dũng vui tánh, có ông Tâm
hay gọi đùa bà là Mẹ Việt Nam, có mùi hôi từ đồ dâng cúng để thiu
thối bên đường... Những cái ấy nay không còn nữa, nhưng dường như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.