VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 21

Chuyện cấm đàn ông

-

T

RAN

N

GUYEN -

C

ố nhà văn Đặng Trần Huân là bạn thân với cha tôi. Quyển sách

nào mới xuất bản là gia đình tôi được bác ấy tặng trước hết (từ hồi ở
Việt Nam, cho đến khi qua Mỹ). Văn chương của bác đủ cả các thể
loại: truyện ngắn, truyện dài, lý luận, bình phẩm, dịch thuật, v.v...
nhưng chẳng hiểu sao cứ nhắc đến bác là người ta nhắc đến... Chuyện
cấm đàn bà
. Thậm chí độc giả quen gọi bác Huân là “Ông... cấm đàn
bà” nữa cơ. Bác đi rồi, cho cha tôi mang di vật của bác về chất đầy hai
kệ sách, mặc sức cho tôi đọc ngấu nghiến say mê. Tất nhiên đọc cả
quyển sách làm bác nổi tiếng: Chuyện cấm đàn bà!

Tôi tự ngẫm, người ta có thể gọi bác ấy là “Ông... cấm đàn bà”.

Phụ nữ chúng tôi sao không ai thử làm một bà... cấm đàn ông, xem sao.

Nung nấu ý nghĩ này lâu lắm rồi, nhưng tôi không phải là nhà văn,

lại chưa từng kết hôn thì kinh nghiệm đàn ông ở đâu để mà viết. Vậy là
tôi bắt đầu quan sát những người đàn ông chung quanh tôi.

Mỗi ngày tôi phải đối diện với một người vừa mập, vừa lùn, vừa

xấu, vừa chảnh hoảnh lại vừa dê, ông sếp người Phi của tôi. Công bằng
mà nói, trên đời đâu có ai xấu thiệt xấu như vậy, “được cái này mất cái
khác chứ”. Ông Andy nói nào ngay cũng có cái tốt. Tánh tốt của ông là
rộng rãi, không keo kiệt đếm từng pennies lại hay giúp đỡ người khác.

Mua lunch cho cả office là chuyện nhỏ, bởi vì chỗ tôi làm “âm

thịnh dương suy” mà! Mặc dù làm sếp, nhưng ổng không bao giờ lên
mặt, ngược lại, còn bị mấy “nàng” dưới quyền sai khiến tùm lum. Andy
cứ răm rắp làm theo mệnh lệnh, từ việc to đến việc nhỏ, việc nặng đến

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.