VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 22

việc nhẹ, chẳng hề than vãn, nề hà chi (nhất là mấy cô đẹp, chớ mà Mỹ
đen thì khó lòng). Gương mặt “bảnh bao” của ổng luôn tươi cười hềnh
hệch, ít khi nào thấy nhăn nhó, nên thấy cũng dễ chịu chứ không đến
nỗi.

Có bữa cả nhóm con gái tụ lại tán dóc. Một chị trong đám nêu ra

câu hỏi: Tỷ như cho chúng mình một ông sếp... một là... dê, hai là hắc
ám, mấy chị chọn lão nào?”.

Cả bọn nhao nhao, tôi giơ tay nói lớn:
“Tôi sẽ chọn không... dê, không hắc ám!” Mấy bà bĩu môi, xí... dài

“Được voi đòi tiên hở Man? Dê... như Andy không chỉ điểm, không
report, không mean... tụi mình cũng đỡ lắm rồi.”

Ông Andy từ hồi nào xuất hiện sau lưng làm cả bọn giật mình,

lúng túng. Nhưng ổng vẫn cười hề hề, nói:

“Vui quá, vui quá!”
Làm tụi tôi nhẹ nhõm cười theo.
Ông này cười là sở trường của ổng, cười tít mắt, tít mũi, cao hứng

quàng vai, nựng má, nắm tay, nắm chân người ta diễn ra như cơm bữa.
Có cô nào complain, thì ổng nói: “Coi như em gái” rồi tiện tay vỗ
mông người ta cái đét! Riết rồi ai cũng sợ đứng xa xa cái “người vui
tính” đó (Biệt danh ông tự phong cho mình). Nhưng mà thôi, “Nhân vô
thập toàn!” mà, xấu có, tốt có mới là human being chứ. Tất nhiên là
ông cũng rất chiều chuộng người vợ béo phì “nồi nào úp vung đó” của
ổng.

Sáng sáng, người ta thấy ổng chở vợ vô chỗ làm của mình, lăng

xăng bưng breakfast ra tận xe, vì bà vợ còn ngái ngủ và bận rộn trang
điểm. Ăn uống xong đâu đó, ông ân cần chở vợ đến trường học, chỗ bả
làm việc. Sáng nào cũng vậy, đều đặn nhiều năm: mở cửa xe, nắm tay,
bưng breakfast, mở nắp lon, đưa napkin, và cuối cùng là ăn... đồ dư!
Vợ của ổng đương nhiên là phải biết lái xe, mà chẳng bao giờ thấy bà
ấy lái. Andy có thể duyệt vào hạng “chồng lý tưởng”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.