VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 212

gì đến những lời của Veronica. Đầu óc nó bây giờ lại đang bận rộn với
những kỷ niệm với người cha nuôi quá cố. Những giây phút ăn kem ở
trong công viên Sea World, những giây phút ngắm nhìn những con thú
ở San Diego zoo, hay những ngày nắng đẹp chói chang đi hiking ở sa
mạc Borrego Springs lại hiện về. Hắn cảm ơn Scott... bye... bye... Scott.

Đạt mệt mỏi trở về dorm thì Chris bảo tin là Chris được chấp nhận

sớm (early admission) vào học một trường Y khoa ở tận Chicago vào
năm sau. Đạt nhận được một package của Scott, nhưng nó chẳng buồn
mở ra. Vậy là giờ đây Đạt chẳng còn một ai là thân thiết ở gần nó cả.
Nó mất phương huớng, nó mất tất cả rồi. Nó buồn bã bước đi mà chẳng
biết đi đâu nữa.

Ngoài kia, người ta tất bật cho midterm. Những cơn gió lốc nhỏ

thỉnh thoảng lại nhấc bổng những chiếc lá khô báo hiệu một mùa đông
đến kề.

***

Bà Lan vẫn còn nét đẹp năm nào dù đã ở tuổi ngoài 50. Không

như những người đàn bà đứng tuổi khác, bà Lan vẫn thon thả, tuy đôi
mắt có phảng phất một nỗi ưu tư. Bà làm việc ở công ty Du Lịch Sài
Gòn từ hơn mười năm nay nhờ vốn liếng tiếng Anh kha khá từ trước
năm 1975. Bà cưới chồng vào năm 1972, rồi có một người con trai tên
Thành. Chồng bà mất tích khi một lần đi vượt biên, thế là bà tần tảo đủ
nghề trước khi làm huớng dẫn viên du lịch, nuôi cho Thành ăn học.

Thằng bé học giỏi và dù cho cái lý lịch không được ưu tú lắm, nó

cũng được du học qua Nga. Nó ở luôn lại Nga để làm ăn nghe đâu rất
khá. Nó cưới một cô vợ Nga, rồi cả hai mở một hãng may xuất nhập
khẩu qua Nga và Đông Âu được mấy năm nay. Nó quá bận rộn để trở
về Việt Nam thăm bà Lan. Tuy sự thành đạt của nó cũng làm bà Lan vô
cùng hạnh phúc, nhưng không lúc nào không vơi nỗi niềm của một
người mẹ đối với thằng con đầu đời mà bà đã mang nặng đẻ đau rồi bỏ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.