VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 221

“Còn một chút gì để nhớ để thương”

-

P

HILATO -

M

ượn lời ca bản nhạc Em Pleiku má đỏ môi hồng để đặt tựa cho

câu chuyện tôi mua tờ nhật báo. Ngày nào thì tôi cũng phải có ba tờ
nhật báo, báo nào tin tức cũng giống nhau và tôi cũng đã đọc mỏi mắt
trên “ôn-lai” rồi, nhưng đọc trên báo giấy vẫn thú vị hơn, và mỗi tờ có
một mục riêng mà tôi thích muốn giữ lại để làm tài liệu. Tôi bỏ 3 đồng
25 xu lên quầy, cầm ba tờ báo đi ra ngay, lệ thường nó vậy rồi, nhưng
hôm nay sau khi quay đi, hình như tôi nghe loáng thoáng có tiếng nói:
“Cám ơn chú” từ người ngồi sau quầy. Lạ nhỉ! Đứng lại suy nghĩ, để
kiểm chứng thực hư, tôi quay lại để 25 xu nữa lên quầy, cầm tờ nhật
báo thứ tư, khẽ liếc cậu thanh niên bán hàng và cậu ta mỉm cười nói:
“Cám ơn chú”.

Tôi gật đầu cười lại và đi ra parking, chúm môi lại huýt sáo bản

nhạc Cầu Sông Quay, bản nhạc tôi chỉ biết bập bẹ sơ sài vài nốt nhạc
nhưng thích huýt sáo mỗi khi có niềm vui. Đã lâu lắm rồi tôi mới được
nghe lại câu “Cám ơn chú” của một bạn trẻ, mà là một bạn trai có thể
sinh ra và lớn lên trên đất Mỹ. Chưa vội nói đến cử chỉ lịch sự lễ phép
hiếm có này làm tôi vui mà câu “Cám ơn chú” làm tôi nhớ lại một kỷ
niệm đẹp xưa.

Cách nay mấy chục năm, tôi vào tiệm sách Khai Trí trên đường Lê

Lợi, Sài Gòn để mua cuốn tự điển Anh-Việt, vì tôi mới được cho đi học
lớp Anh văn ở trường Sinh ngữ Quân đội để chuẩn bị đi học khóa quân
sự ở bên Hoa Kỳ. Một trong những cô bán sách khá xinh và có duyên,
sau khi gói sách cẩn thận trao cho tôi rồi nhỏ nhẹ khẽ nói: “Cám ơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.