VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 37

mát mẻ của buổi ban mai, rồi quay sang mẹ, hỏi:

- Má ra vườn chi sớm thế?
- Má ra hái ít hành ngò để bỏ vô nồi cháo...
Vừa nói bà vừa đưa nắm lá lên khoe, Phượng suýt bật cười, nhận

ra đó chỉ là một nhúm cỏ, nàng thở ra một hơi dài:

- Má lại quên tắt bếp, mà má định nấu món gì vậy?
- Má nấu cháo gà. Lâu lâu cũng nên đổi món, sáng nào cũng ăn

bánh mì hoài, khô khan quá.

Phượng nhìn vô trong nồi, chỉ thấy lổn nhổn một ít gạo sống, và

hai con gà bằng nhựa, đồ chơi của mấy đứa nhỏ, mẹ nàng đã bỏ tất cả
vô một cái nồi với một chút nước, và bật bếp... Bây giờ tất cả đều cháy
thành than, nhưng còn nhận diện ra được, Phượng nhăn mặt:

- Sao má để lửa lớn thế?
- Má muốn nấu cho lẹ để ba ăn xong còn kịp đi làm. Thôi, con lên

lầu đánh thức ổng đi, má ở dưới đây pha cho ba ly cà phê.

Thấy Phượng vẫn đứng im, bà giục:
- Sao không đi đi, còn đứng đó? Trễ giờ rồi.
Phượng đau xót nhìn mẹ:
- Má, nhớ lại đi! Ba đi xa rồi mà, ba đâu có nhà?
- Thiệt à? Ba đi xa thiệt à?
Bà mẹ lặp lại một cách ngớ ngẩn, nét mặt chùng xuống, rất buồn.

Bà cố nhớ lại, trong ký ức đã phai mờ của bà, những hình ảnh cũ vẫn
hiện ra, nhưng lộn xộn, không theo một thứ tự nào hết. Bà nhớ hôm đó
không biết là ngày gì mà nhà bà đông người lắm, khách khứa ra vô tấp
nập, đủ mặt bà con họ hàng và cả những người bạn bè. Gia đình hai
đứa con trai lớn của bà từ hai tiểu bang khác cũng về họp mặt đông đủ.
Lũ cháu nội, con của Sơn, Hải cùng hai đứa cháu ngoại con của vợ
chồng Phượng hiệp thành một đám giặc, rượt đuổi nhau lung tung khắp
nhà, làm bà chóng cả mặt. Nhưng bố mẹ chúng trái lại, rất khẽ khàng,
họ chỉ thì thầm bàn tán, người nào cũng có vẻ mặt quan trọng, người
nào cũng mặc quần áo trắng lùng thùng, trông chẳng ra làm sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.