VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 43

Dũng ngạc nhiên ngó vợ, nhưng rồi chợt nhớ ra hôm nay là ngày

gì, chàng lập tức ngưng ngay tiếng cười vô ý của mình. Im lặng một
lúc, chàng mới nói, giọng băn khoăn:

- Hôm nay anh không thể nghỉ làm để đưa má đi được.
- Không sao, tự em sẽ đưa má đi, như vậy tốt hơn. Anh đưa hai

đứa nhỏ tới trường và đón về giùm em, vì không biết em sẽ phải ở lại
với má bao lâu...

- Được, được, em cứ thong thả lo cho má. Xong việc, nhớ điện

thoại vào sở ngay cho anh, cho biết tình hình ra sao.

Phượng đứng trên đầu cầu thang, nhìn hai đứa nhỏ ôm hôn bà

ngoại trước khi đi học, có cảm tưởng như đó là những cái hôn vĩnh
biệt, lòng nàng đau như dao cắt.

Đợi cho chồng và hai con đã ra khỏi nhà, Phượng mới xuống bếp

sửa soạn bữa ăn sáng cho mẹ. Ý nghĩ đây là bữa ăn cuối cùng của mẹ ở
nhà, khiến Phượng thấy tim se lại, nàng nhớ tới một đoạn phim được
xem đã lâu, nói về bữa ăn cuối cùng của người tử tội, nàng bỗng thấy
lòng rưng rưng. Phượng tự nhủ thôi đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa, cứ
để việc gì phải tới, sẽ tới. Vừa làm nàng vừa hát nho nhỏ, cố tìm hiểu ý
nghĩa của lời ca, nhưng không thể. Dọn bàn xong, nàng mời mẹ ra ăn.
Bà Trình nhìn mặt bàn ê hề những thức ăn, hỏi con:

- Sao con làm nhiều đồ ăn thế?
Phượng nhìn đi chỗ khác, nói:
- Má ăn đi, thay cho bữa trưa luôn thể.
- Con cũng cùng ăn với má chứ?
Phượng gật đầu, nàng ngồi vào bàn, nhưng không tài nào nuốt

được. Nhìn mẹ ăn ngon lành, nàng có mặc cảm phạm tội vì đang đánh
lừa mẹ. Đợi bà ăn xong bữa, Phượng ngập ngừng mãi, mới mở miệng
nói dối:

- Má có muốn đi phố một lúc không? Vô phòng thay đồ đi, con

chở má đi chơi.

- Đi chơi thiệt sao? Thích quá.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.