VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 51

Hắn vội vã quăng cái “xắc” quần áo ra sau xe truck, với tay mở

cửa và nhảy phóc lên ngồi cạnh tôi. Mùi mồ hôi bốc lên nồng nặc.
Không chịu nổi, tôi phải quay vội cửa kiếng xe xuống. Tôi hỏi “chàng
trẻ tuổi bụi đời”:

- Mày muốn đi đâu?
- Đi đâu cũng được!
- Nhà mày ở đâu?
- Tôi không có nhà, mới từ Omaha quá giang xe xuống đây.
Tôi nghĩ trong bụng: “Gặp thứ thiệt rồi”.
- Tao phải đi làm bây giờ, thôi tao thả mày xuống Clear Lake Park,

ở đó có đủ cả phòng vệ sinh và chỗ che mưa nắng, đến trưa tao kiếm
cái gì cho mày ăn.

Bà xã tôi hay cằn nhằn về vụ cho mấy tay “bụi đời” quá giang xe.

Kể ra thì cũng nguy hiểm, chẳng may gặp anh chàng khùng nào đó coi
mạng người như cỏ rác, vậy là giống như trứng giao cho ác! Nhưng tôi
quan niệm khác, sống chết có số, ngày xưa lúc còn xông pha trận mạc,
mình đâu có tránh đạn được, toàn là đạn tránh mình thôi. Cho nên mỗi
khi lái xe một mình, gặp người xin quá giang, nếu thuận tiện tôi vẫn
“dzớt” như thường. Kể như đền ơn những người từng cho tôi quá giang
hồi mới chân ướt chân ráo bước chân đến đất Mỹ này. Hồi đó, mỗi
ngày đi làm phải lội bộ hàng mấy cây số trên đường đầy tuyết. Nếu gặp
xe nào cho quá giang thôi mừng hết lớn.

Từ sở làm đến Clear Lake chỉ mất vài phút lái xe, tôi vẫn hay ra

đó ăn trưa, giỡn với mấy con chim hải âu bằng cách liệng lên cao một
miếng bánh mì sandwich, thế là cả đám nhào xuống kiếm mồi, bu lại
chung quanh, tôi chỉ vung tay ra cũng túm được một chú. Đôi khi buồn
ngủ quá bèn đánh một giấc như “những ngày xưa thân ái”.

Buổi trưa tôi mua hai phần ăn rồi lái xe đi kiếm “chàng bụi đời”.

Đậu xe vào parking, nhìn ra mấy bàn picnic sát bờ hồ, thằng nhóc ngồi
đó đang chăm chú xem cuốn album cũ nát. Thấy tôi đến, nhóc vội đứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.