VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 55

nhịn ăn cả tháng rồi. Dặn nó ăn xong cứ ngồi đó. Đợi vãn khách, tôi
gặp chị, nói rõ hoàn cảnh của nó xin chị mở rộng tay cứu giúp nó, chỉ
có chị mới giúp được nó thôi. Xin chị cho nó một chỗ ở tạm, còn mọi
thứ khác tôi sẽ lo. Chị hơi lưỡng lự một chút, thở dài:

- Thôi được, sau khi đóng cửa tiệm, cậu chở nó về nhà, chúng ta sẽ

nói chuyện với nó.

Tôi mừng rỡ quá xá, cám ơn chị rối rít, tôi quay đi để che dòng lệ

tuôn trào, chị lúc nào cũng quan tâm và che chở bao bọc tôi. Cha mẹ
mất sớm, chị săn sóc và nuôi nấng tôi như mẹ, lúc nhỏ tôi vẫn sống với
chị cho đến khi nhập ngũ. Những lần bị thương thập tử nhất sinh chị
vẫn là người bên cạnh tôi. Lớn lên mỗi khi gặp rắc rối trong cuộc đời,
tôi đều chạy đến chị. Thật là ông Trời đã cho tôi một bà chị để thay thế
mẹ. Chị góa chồng từ năm 1970, ở vậy nuôi ba đứa con trai. Tôi và gia
đình chị đã may mắn thoát được trong những giờ phút cuối cùng của
miền Nam, nhưng đứa con thứ nhì của chị đã ra đi vĩnh viễn trên đường
vượt biên, trong lúc con tàu còn lênh đênh trên đại dương. Qua Mỹ, hai
chị em xin được việc làm trong một nhà hàng Tàu. Chị phụ nấu bếp,
còn tôi làm chân “chạy bàn”. Chị bắt tôi phải đi học, chỉ cho làm cuối
tuần thôi. Nhiều khi thấy chị vất vả quá, tôi xin chị cho tôi nghỉ học để
phụ giúp gia đình nhưng chị cương quyết từ chối. Chị nhắc nhở tôi đó
là bổn phận của chị đã được cha mẹ giao phó trước khi nhắm mắt, phải
lo cho tôi ăn học đến nơi đến chốn, thành gia thất đàng hoàng, nếu
không sau này làm sao nhìn mặt hai người nơi suối vàng. Mỗi năm, vào
ngày giỗ cha mẹ, chị bắt tôi phải thề trước vong linh hai người là không
được bỏ học dù bất cứ hoàn cảnh nào, cho nên tôi cố gắng học, vật lộn
với tiếng Anh tiếng u, những phương trình đại số và toán giải tích.
Những thứ đó chỉ còn lờ mờ trong trí óc cằn cỗi của tôi sau bao nhiêu
năm lăn lộn ngoài chiến trường. Đã bao lần tôi muốn bỏ cuộc nhưng tôi
tự nhủ “Nhảy dù cố gắng!” nhưng phần lớn vẫn là không muốn phụ
lòng mong ước của chị. Ngày tôi ra trường, khi nhìn thấy tôi được gọi
tên lên lãnh bằng, chị là người la to nhất, hơn cả mấy đứa nhóc. Chị
sung sướng hơn cả tôi, tôi ra trường, nhưng mảnh bằng là của chị, công

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.