VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 60

trước cửa nhà chửi chúng mày bằng tiếng Mỹ cho tất cả hàng xóm nghe
cho xấu hổ cả lũ.

Từ đó thằng Mai không dám đánh lộn nữa.
Mai và Út ra High School cùng một lượt, rồi ghi danh vào UT

(University of Texas at Austin) cùng với anh Hai của chúng. Tôi mua
cho hai đứa một chiếc xe Toyota nhỏ để thỉnh thoảng về thăm nhà. Tôi
nhận phần trợ cấp tài chánh cho ba đứa nhỏ thêm vào số tiền trợ cấp
của chính phủ, để tiếp tục chương trình đại học. Chị tôi cuối tuần nào
cũng lái xe lên Austin để tiếp tế đồ ăn cho mấy nhóc. Chị một đời làm
thân cò lặn lội bờ ao, nay tóc đã bạc quá nửa, con cái đã đi hết, nhà cửa
thật trống vắng. Tôi mời chị qua ở chung với tôi, nhưng chị một mực từ
chối, tôi phải biểu mấy đứa nhỏ nhà tôi qua thăm hỏi chị luôn. Đôi khi
chúng ngủ luôn lại nhà chị và coi chị như mẹ chúng.

Một hôm tôi nhận được cú điện thoại của thằng Mai gọi về:
- Cậu Út ơi, cứu con với.
- Mày làm sao vậy?
- Con đang ở City Jail! Cậu đừng cho má Ba hay nghe, má biết

được, chửi con thì cả hàng xóm đều biết, con xấu hổ lắm không dám về
nhà đâu.

- Mày biết xấu hổ sao còn làm bậy.
- Con bị oan cậu ơi.
- Mấy thằng trong tù, đứa nào mà chẳng kêu oan.
- Cậu không tin con, chứ ai tin con bây giờ?
- Nói tao nghe thử oan nỗi gì.
- Con gọi điện thoại trong nhà tù, chỉ được gọi giới hạn thôi. Cậu

lên đây bail con ra rồi con sẽ giải thích cho cậu nghe, cậu phải tin con
mới được.

Tôi sợ thằng Mai dính vào cần sa ma túy thì tiêu đời, tôi vội hỏi

nó:

- Mày buôn bán ma túy phải không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.