VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 89

Bên nội, bố cũng là đứa con bị lãng quên, sau ông anh cả, hai bà

chị và ba đứa em. Bố mẹ giống nhau ở thứ bậc hẩm hiu trong gia đình,
nhưng họ khác nhau đến tột đỉnh.

Mẹ trôi nổi mười hai bến nước theo chồng quên cả thân mình, bố

luôn là đứa con thứ gánh vác cha mẹ anh em, quên cả vợ con. Nhìn bà
nội vật vã vì bác cả sáng xỉn chiều say, sống không ra người, bố tự thấy
mình có trách nhiệm phải bù đắp những mất mát do bác gây ra.

Một lần nữa mẹ lại sống mờ mờ ảo ảo bên cạnh trọng trách của

bố, gia đình nhỏ bé của mẹ rồi cũng chìm khuất trước những bất ổn bên
gia đình nội.

Mẹ không hề phản kháng hay than thở vì mẹ quen sống trong sự

quên lãng của mọi người, ngay như người chồng mà mẹ ngỡ là rất yêu
mẹ.

Ngày mẹ biết bố có tình nhân, mẹ cũng chỉ khóc thầm. Căn nhà bố

mẹ ra riêng lặng lẽ cô liêu vì thiếu vắng bố.

Thằng bé lên bốn hỏi mẹ, sao bố đi hoài vậy mẹ.
Mẹ cười buồn, bố qua nhà bà nội, câu trả lời hoàn hảo, vì tôi quen

cảnh bố ở bên nhà bà nhiều hơn ở bên tôi.

Từ ngày ra riêng, bố lên cao nguyên làm ăn, bố mẹ lại xa nhau, vài

tháng gặp nhau một lần. Mỗi lần về thành phố bố cũng chỉ ở nhà với
chúng tôi vài giờ, thời gian còn lại bố ở bên bà nội.

Mấy mùa hè mẹ mang tôi vào sở làm, sáng khóa cửa đi, chiều mở

cửa về, mẹ sống như chinh phụ chờ chồng, tôi quen dần cảnh sống
thiếu cha.

Tôi sống với mẹ đến năm tôi sáu tuổi, mẹ sinh em trai, bố vẫn biền

biệt trên cao nguyên.

Hôm chuyển bụng, mẹ mang tôi gửi ở nhà ông từ nhà thờ cách nhà

tôi bốn căn, chờ dì út chiều đi làm về đón tôi về nhà dì. Lúc bố về thành
phố mẹ đã xuất viện bế em bé về nhà rồi.

Từ ngày mẹ lấy chồng, bà ngoại mới xót con khi thấy bố luôn chu

đáo với bên nội đến chểnh mảng với vợ con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.