VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 157

− Nhưng rủi ổng yêu Hằng thiệt thì sao ? Mình có cổ lổ sĩ quá không ?

Nên nhớ ổng còn là nhà thơ mà.

Long trầm ngâm:

− Yêu à ? Yêu mà vậy à ? Không, có gì đó ở ông này làm tao không tin.

Mình cứ tiến hành quyết định của nhóm. Còn nếu họ yêu nhau thật, chuyện
vô lý, thì rồi thời gian sẽ cho thấy. Đúng là tình yêu thì sẽ không gì có thể
ngăn cản được. Vậy thôi.

Ra khỏi quán cà phê, Long và Thiện đi thẳng sang nhà Hằng, bấm

chuông. Lúc ấy, Hằng vừa nghe điện thoại của Minh xong. Anh cho biết vì
có việc đột xuất nên không thể tới nhà cô như đã hẹn được.

*

Tình yêu hay những gì gần giống tình yêu thường như một cây kim trong

túi áo, sớm muộn cũng có lúc trồi ra. Trong một tập thể, hiếm có mối quan
hệ nam nữ nào có thể che giấu mãi được. Một lần, hiệu trưởng nghe loáng
thoáng về chuyện Minh - Hằng, nhưng bà lắc đầu cho qua: “Chỉ là những
lời đồn đãi nhảm nhí, trong hằng tỉ lời đồn đãi của một ngày. Không thể có
chuyện ấy !”.

Nhưng rồi trong giờ giải lao của một cuộc họp trên Sở, một cán bộ ở Sở

kéo bà ra một góc:

− Ở chỗ chị có ông thầy nào tên Minh, dạy môn Văn lớp 12 ?

− Vâng, có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.